Sau nửa canh giờ dĩ nhiên mặt xơ cứng lại, rốt cục ở tiếng kêu đau ngao ngao của chủ nhân mới khôi phục lại bộ dáng như cũ. Dùng sức xoa xoa hai má đã cương cứng, Lục Tiểu Thanh làm săn lại hai má, kiêu ngạo tỉnh táo lại. Nhìn trên bàn ước chừng bốn trăm lượng bạc, Lục Tiểu Thanh đột nhiên lại giận đến tái mặt, quay chung quanh cái bàn đi qua đi lại một vòng, càng đi sắc mặt lại càng trầm trọng.
Thật lâu sau, chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói: “Bốn trăm lượng, nếu cân lên cũng phải nặng hai mươi cân ý chứ, đùa sao, mình chẳng lẽ phải cõng chúng nó rời đi, như thế chắc chắn người sẽ bị đè chết, không được, không được, mình là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế được.”
Suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên đập xuống bàn một phát, đồng thời hung hăng đánh vào đầu mình một cái, chỉ nghe thấy “Ai nha” một tiếng, Lục Tiểu Thanh ôm đầu kêu đau, khổ sở nói: “Đánh mạnh quá, đầu đau quá, đáng chết, đánh chính mình lại dùng mạnh sức như vậy để làm gì, thật sự là ngu ngốc mà”
Dùng sức xoa xoa đầu, Lục Tiểu Thanh hắng giọng gọi: “Tiểu Lục Tử, kêu Linh tỷ đến.” Vẫn đứng ở cách đó không xa, quy nô gọi là Tiểu Lục Tử được giao trách nhiệm hầu hạ, nhưng thật ra là giám thị nàng, cao giọng đáp ứng một tiếng, liền chạy về phía trước đình tìm người.
“Muội tử, muội tìm ta sao, có phải hay không đã tìm ra cách về chuyện của hoa khôi?” Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571771/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.