Cười đến thập phần tao nhã, Thiên Vũ hướng Vô Diễm mặt tối đen nói: “Vô Diễm, đừng ở ngã tư đường phi ngựa nhanh như vậy, sẽ làm bị thương dân chúng đó.” Vô Diễm hừ lạnh một tiếng, thế nhưng tốc độ cũng chậm lại.
Thiên Vũ mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh đang choáng váng nói: “Chúng ta đã quyết định buổi chiều đi du hồ, Tiểu Thanh có muốn đi cùng chúng ta hay không?”
“Có, có, ta muốn đi, phi, phi.” Lục Tiểu Thanh một mặt vui mừng liên tục nói có, một mặt không ngừng phun nước miếng.
Vô Diễm vẻ mặt khinh bỉ nói: “Mang theo nàng sẽ làm hỏng cả nhã hứng của chúng ta.”
Lục Tiểu Thanh không có chút thục nữ nào giơ ngón giữa chỉ vào mặt Vô Diễm, thật may là Vô Diễm nhìn không hiểu. Một mặt quay đầu hướng Thiên Vũ nói: “Thiên Vũ, ta muốn đi, ta muốn đi mà.” tròng mắt của Lục Tiểu Thanh so với người khác chuyển động nhanh hơn rất là nhiều, đã sớm nhìn ra giữa hai người, lời nói của Thiên Vũ có tác dụng quyết định hơn.
Thiên Vũ buồn cười nhìn vẻ mặt chờ đợi của Lục Tiểu Thanh, cùng sắc mặt tối đen của Vô Diễm, cười nói: “Được, được, cùng đi, cùng đi.” Vừa nói vừa thúc ngựa chạy lên phía trước, chạy chậm mà đi.
Lục Tiểu Thanh thân mình cúi xuống gắt gao ôm lấy đầu ngựa, chờ đợi Vô Diễm ra roi thúc ngựa. Vô Diễm nhìn bộ dáng của Lục Tiểu Thanh, đáy mắt không khỏi hiện lên ý cười, bất quá Lục Tiểu Thanh vì hết sức chăm chú ôm đầu ngựa, nên không có nhìn thấy, cũng chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571767/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.