Anh xông lên, hơi nâng cô dậy: “Cô không thoải mái à? Đi, chúng ta đi tìm bác sĩ.”
Trần Hà Thu cau mày muốn đẩy anh ra: “Tôi không sao, anh buông tôi ra đi.”
“Sắc mặt đã trắng thành như vậy rồi, còn nói không có việc gì, cô xem bản thân là người sắt à? Tối hôm qua không ngủ rồi, hôm nay lại muốn tiếp tục làm việc?” Nguyễn Hoàng Phúc ném tàn thuốc đi, cúi người xuống ôm ngang cô lên, mặc kệ Trần Hà Thu phản đối, sải bước đi đến văn phòng bác sĩ.
Lê Anh Huy đen mặt đi theo sau lưng.
Bác sĩ nhìn Trần Hà Thu bị đặt trước mặt mình, sau lưng còn có hai tên hung thần ác sát, hơi khó xử: “Cô Trần, chỗ tôi là khoa phẫu thuật tim, tình trạng của cô như vậy, tôi đề nghị cô đến khoa nội khám thử xem.”
Trần Hà Thu có chút xấu hổ, vội vàng nói xin lỗi, ra khỏi văn phòng, nhưng vừa đứng lên, lại cảm thấy có một đợt buồn nôn tới, cô nhịn không được, ghé vào thùng rác bên hành lang nôn ọe một hồi, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Lông mày Nguyễn Hoàng Phúc nhăn càng sâu: “Chúng ta đi khoa nội.”
“Tôi không đi,” Trần Hà Thu hất tay anh ra: “Tôi nói, tôi không sao, chỉ có hơi mệt mỏi thôi.”
Quan trọng là, bây giờ cô không có tiền đi khám bệnh nữa, hơn nữa càng không muốn để Nguyễn Hoàng Phúc hoặc Lê Anh Huy giúp cô trả tiền, dù là bất cứ việc gì.
“Không được, phải đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc kéo cổ tay của cô, cứng rắn kéo người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428973/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.