“Tôi biết.”
Anh từng bước tiến lại gần, ngón trỏ chống cằm cô, nhìn kỹ khuôn mặt cô, lúm đồng tiền trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và má phải đã nhợt nhạt đến mức gần như không nhìn thấy được, lần đầu anh nhìn gần cô như vậy. Cô ấy có vẻ rất sợ hãi, giống như một con nai đang sợ hãi, và đôi môi nhỏ nhắn nhưng căng mọng của cô ấy mở ra và khép lại như thể cô ấy đang nói điều gì đó.
Nhìn thấy ánh mắt đắm say của anh mà Trần Hà Thu thầm kêu thảm thiết, lúc này trong nhà chỉ có ông Nguyễn và người giúp việc, ngoài hai người bọn họ ra, ai có thể cứu cô.
“Em sợ tôi à?” Sự phản ứng lại này của cô khiến Nguyễn Hoàng Phúc cau mày không vui.
Trần Hà Thu thấy vậy, vội vàng đổi đề tài: “Đương nhiên là sợ, sợ anh giao nhiệm vụ khó khăn khác, sợ việc quá sức làm không được.”
“Thật ư?” Anh hỏi lại cô.
Trần Hà Thu cau mày, cố gắng giải thoát cằm khỏi tay anh, nhưng đổi lại là sự kiềm chế mạnh mẽ hơn, anh cúi đầu, chạm vào chóp mũi của cô, hít mùi hương trên người cô.
Cô ngửi mùi trên người anh không hề có mùi rượu, vậy là không phải anh uống rượu say rồi nhầm lẫn cô với một ai đó, vậy thì tại sao hôm nay anh lại có hành động bất thường với cô vây? Cô suy nghĩ cảm thấy hôm nay anh thật sự khó hiểu.
Trần Hà Thu đột nhiên nhớ tới vừa rồi chính cô cũng cảm thấy những cảm giác khác lạ khi gần anh, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428952/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.