“Tôi biết.” Anh từng bước tiến lại gần, ngón trỏ chống cằm cô, nhìn kỹ khuôn mặt cô, lúm đồng tiền trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và má phải đã nhợt nhạt đến mức gần như không nhìn thấy được, lần đầu anh nhìn gần cô như vậy. Cô ấy có vẻ rất sợ hãi, giống như một con nai đang sợ hãi, và đôi môi nhỏ nhắn nhưng căng mọng của cô ấy mở ra và khép lại như thể cô ấy đang nói điều gì đó. Nhìn thấy ánh mắt đắm say của anh mà Trần Hà Thu thầm kêu thảm thiết, lúc này trong nhà chỉ có ông Nguyễn và người giúp việc, ngoài hai người bọn họ ra, ai có thể cứu cô. “Em sợ tôi à?” Sự phản ứng lại này của cô khiến Nguyễn Hoàng Phúc cau mày không vui. Trần Hà Thu thấy vậy, vội vàng đổi đề tài: “Đương nhiên là sợ, sợ anh giao nhiệm vụ khó khăn khác, sợ việc quá sức làm không được.” “Thật ư?” Anh hỏi lại cô. Trần Hà Thu cau mày, cố gắng giải thoát cằm khỏi tay anh, nhưng đổi lại là sự kiềm chế mạnh mẽ hơn, anh cúi đầu, chạm vào chóp mũi của cô, hít mùi hương trên người cô. Cô ngửi mùi trên người anh không hề có mùi rượu, vậy là không phải anh uống rượu say rồi nhầm lẫn cô với một ai đó, vậy thì tại sao hôm nay anh lại có hành động bất thường với cô vây? Cô suy nghĩ cảm thấy hôm nay anh thật sự khó hiểu. Trần Hà Thu đột nhiên nhớ tới vừa rồi chính cô cũng cảm thấy những cảm giác khác lạ khi gần anh, cảm thấy rất khát, uống nước vào nhưng vẫn vậy. Có lẽ nào… Là canh gà! Hôm nay cả cô và anh đều ăn thứ này, chỉ có tối hôm nay, mà canh gà của tối nay không phải là do cô nấu, người hầu còn đặc biệt múc bát này tới bát nọ cho cô và anh uống. Có phải ai đó đã bỏ thuốc gì vào không? Nên cả cô và anh đều bị cảm giác đó mê hoặc. “Nguyễn Hoàng Phúc, anh buông em ra trước nghe em nói được không?” Cô nhẹ giọng thương lượng nói với anh. Thủ thuật này có vẻ đã có hiệu quả, Nguyễn Hoàng Phúc đã thực sự buông bàn tay đang ôm cô ra, thay vào đó là đè cô ấy vào bức tường cạnh đầu, nhốt cô vào giữa mình và bức tường: “Em đừng nghĩ cách trốn chạy, tôi có cách để đem em trở lại.” “Em không chạy, chỉ là anh ở gần quá, em cảm thấy nóng.” Nguyễn Hoàng Phúc cười ranh mãnh “Em thấy nóng ở đâu trên người?” “Nguyễn Hoàng Phúc, anh bình tĩnh lại một chút đi…” “Bây giờ em đang ở gần, tôi thật sự không bình tĩnh được nữa.” Nguyễn Hoàng Phúc tính sẵn trong lòng, giống như mèo nhìn con chuột đã bị nhốt trong lòng bàn tay, đem những lời này trêu chọc cô. Trần Hà Thu nghe không rõ, có thể từ trong giọng nói, anh nhất định không đùa! Bỗng có tiếng chuông reo lên. Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự mập mờ ban nãy giữa hai người, Trần Hà Thu phản ứng lại, đó là điện thoại của mình. Cô đẩy Nguyễn Hoàng Phúc ra: “Chắc là anh Trương gọi điện hỏi thăm tiến độ. Em đi nghe điện thoại chút.” Nguyễn Hoàng Phúc bỏ tay đang ôm cô ra, đi theo sau lưng cô đến trước máy tính, nhìn thấy ba chữ “Lê Anh Huy” nhảy lên trên màn hình điện thoại, anh không kìm nén được lửa giận trong lòng liền cầm lấy điện thoại di động của cô vứt ra ngoài cửa sổ. “Anh làm cái gì vậy? Đó là điện thoại của em!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]