Người hầu đưa cho Nguyễn Hoàng Phúc một bát canh, trong lòng anh đang nghĩ ngợi thuận tay bưng bát canh uống cạn, người hầu lại bưng tiếp hai bát cho Nguyễn Hoàng Phúc uống hết.
Sau khi mọi người ăn xong người hầu dọn bàn rửa bát.
Trần Hà Thu xin phép ông Nguyễn: “Ông à, cháu xin phép đi trước ạ, ở công ty hãy còn một số công việc cần giải quyết.”
Ông Nguyễn ngăn cô lại: “Ở nhà cũng có máy tính, cháu có thể ở nhà làm cũng được mà, trời tối thế này rồi, con gái đi ra ngoài một mình không an toàn chút nào đâu.”
Trần Hà Thu cảm thấy ông nói có lý, bây giờ đã gần 10 giờ tối rồi, đợi cô đến được công ty thì cũng 11 giờ, lại còn phải đợi bảo vệ mở cửa nữa cũng thật phiền.
“Máy tính ở nhà là máy tính để bàn ạ?”
“Ừ, nó là của Nam Thành khi đi học để lại, vẫn cứ để ở phòng ngủ của nó từ hồi tới giờ.”
Trần Hà Thu cau mày, máy tính để bàn, có phải cũ quá không? Hệ thống máy tính xưa khác so với bây giờ nhiều, không biết dùng có ổn không nữa…
Nguyễn Hoàng Phúc thấy cô đang phân vân liền nói: “Máy tính cấu hình hàng đầu, yên tâm, cô cần dùng thì dùng đi.”
“Vậy chắc em cần dùng cả đêm, em dùng rồi thì anh ra ngủ ngoài phòng khách nha?”
Nguyễn Hoàng Phúc không ý kiến gì đáp: “Tôi sao cũng được.”
Nhưng Trần Hà Thu quên mất, trong căn phòng trên tầng hai, chỉ có phòng của Nguyễn Hoàng Phúc là có phòng tắm, phòng khách thì không có.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428950/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.