“Tôi nói tiền của anh một xu tôi cũng sẽ không cần! Anh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy!”
Nguyễn Hoàng Phúc đắc ý cười: “Cô đến nhà cổ của nhà họ Nguyễn cũng không nhiều nên chắc là không biết. Toàn bộ khu biệt thự ở đây đều là đất của nhà họ Nguyễn, cho dù cô có kêu thì cũng toàn là người làm của nhà họ Nguyễn tới. Hay là cô cố ý muốn gọi ông nội tôi đi ra?”
“Nguyễn Hoàng Phúc, anh…” Trần Hà Thu giãy dụa kịch liệt: “Anh muốn phát tình thì quay về tìm Trần Linh Nhi của anh đi!”
Cửa sổ xe bị gõ vang, có người ở bên ngoài thò đầu vào nhìn: “Cậu chủ?”
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn lại, phát hiện là người giúp việc trong nhà, người giúp việc rõ ràng cũng nhận ra Nguyễn Hoàng Phúc: “Đúng là anh, cậu chủ, ông chủ nói thấy xe của anh, bảo anh đi vào nhanh một chút.”
Đàn ông mà bị quấy rầy những lúc như thế này thì luôn luôn không thể nào vui vẻ được.
Mặt Nguyễn Hoàng Phúc tối sầm lại “ừ” một tiếng, dùng lưng của mình chặn tầm nhìn của người giúp việc không cho cô ta nhìn thấy Trần Hà Thu vẫn còn bị đè dưới thân mình.
Lúc này Trần Hà Thu vô cùng chật vật, quần áo trên người vì giãy dụa mà biến thành một đống nhăn nhúm như giẻ lau. Vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nhưng lại có cả một chút sợ hãi.
Nguyễn Hoàng Phúc bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, vốn dĩ cô nên sợ anh chứ không phải lạnh lùng gọi anh đến ly hôn.
Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428938/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.