Khi lái xe chở Trần Linh Nhi về nhà xong, cô xem lịch trên điện thoại ngập ngừng hỏi: “Vài ngày nữa là Tết Trung thu rồi.”
Nguyễn Hoàng Phúc tập trung lái xe, không có biểu hiện gì cả, nhàn nhạt nói: “Ừm.” một tiếng.
Trần Linh Nhi cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, thì thầm nói: “Hoàng Phúc, ông nội thích ăn bánh trung thu loại nhân gì vậy?”
“Ông anh bị cao huyết áp, bánh trung thu quá nhiều dầu mỡ, tốt nhất không nên ăn.”
Trần Linh Nhi ghét cuộc nói chuyện nhàm chán như vậy, tạm dừng, sau đó cô ta lại hỏi: “Vậy… Ông biết em đang mang thai không?”
“Vẫn chưa biết.”
“Hay là nhân dịp kỳ nghỉ này, thông báo với ông nội một tin vui, không biết chừng tâm trạng của ông nội sẽ tốt hơn, sức khỏe cũng hồi phục nhanh hơn.”
Nguyễn Hoàng Phúc cáu kỉnh bẻ tay lái, vượt một chiếc xe tải lớn phía trước.
Ông cụ Nguyễn luôn không hài lòng với Trần Linh Nhi, nếu để ông biết rằng Trần Linh Nhi đang mang thai, không phát bệnh mới lạ.
“Không được, chờ sau rồi nói.”
Trần Linh Nhi có chút không vui: “Còn đợi gì nữa chứ? Mấy chị em nhà em mang thai. Gia đình cha mẹ chồng rất vui vẻ, chăm sóc họ vô cùng tốt.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhướng mày: “Em còn muốn ông nội hầu hạ em hay sao?”
Trần Linh Nhi nhanh chóng biện hộ: “Không, không phải, ý em là cháu dâu nội đang mang thai, ông nội không phải nên mừng hay sao? Mẹ chồng cũng không nên mừng sao? Lần trước mẹ nói dẫn em đi mua sắm, nhưng kết quả là cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428926/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.