Trần Hà Thu cũng không giải thích. Năm năm trước, cô vì muốn kiếm tiền rượu từ chỗ Nguyễn Hoàng Phúc, một hơi uống hết mười sáu chai Vodka, suýt chút nữa trúng độc mà chết. Lúc trong tù có một lần đi vệ sinh ra máu, cả người mất hết ý thức, là Phùng Xuân đã gọi cai ngục tới, tìm bác sĩ đến. Cô vẫn còn nhớ bác sĩ nói với cô: “Gan cô có vết thương vĩnh viễn, gần như một nửa mô đã bị hoại tử, trước kia cô không cảm nhận được sao?” Trần Hà Thu mặc bộ quần áo tù ngồi trên giường mình, lặng lẽ lắc đầu. “Hoại tử tổ chức gan nhất định phải được giải quyết, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.” Bác sĩ làm phẫu thuật cho cô, cắt đi gần một nửa lá gan, từ đó về sau, cô không động tới một giọt rượu nữa. Sữa là một thứ tốt, đậm đà mà lại ngon, Trần Hà Thu chỉ uống sữa không đường, cố gắng làm giảm đi gánh nặng cho gan. Nhân viên pha chế vừa lau cốc thủy tinh, vừa thuận tiện khẽ hỏi cô: “Cô thật sự là vợ của giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị sao?” Trần Hà Thu cười: “Tạm thời vẫn là vậy.” “Vậy cô phải lấy một khoản tiền bồi thường lớn mới được,” Nhân viên pha chế ra vẻ người từng trải, vô cùng có tâm nói với cô: “Lúc đầu chị tôi ly hôn với anh rể là như vậy, không cần gì hết, cuối cùng bị vứt vào Dạ Yến tiếp khách, tiền kiếm được còn bị tên đồi bại kia lấy mất.” Nhân viên pha chế tại Dạ Yến cũng đã làm ở đây lâu rồi, năm năm trước cô vừa tới đây thì đã làm việc ở đây rồi. “Chị anh là….” “Yến Trân, chính là chị Trân, tôi tên là Yến Phong.” Trần Hà Thu chau mày, lần đầu tiên cô biết được, em trai của chị Trân là nhân viên pha chế. “Không phải chị ruột,” Yến Phong có chút ngại ngùng, “Lúc nhỏ tôi bị bỏ đói sắp chết tới nơi, là chị tôi thấy tôi đáng thương nên đã đưa về nuôi, sau đó lại đưa tôi ra ngoài làm.” Sữa trong cốc đã uống sắp hết rồi, Trần Hà Thu uống một hơi hết luôn, chuyện riêng tư của người khác cô không muốn đào sâu, biết nhiều thật ra không có tác dụng gì tốt hết. Cô nói: “Cảm ơn cốc sữa của anh, tôi về nghỉ ngơi trước đây.” “Đợi đã,” Yến Phong đi ra khỏi quầy, đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Vết sẹo trên mặt cô……cô có thể tới đây thử xem, trị sẹo rất tốt.” Trần Hà Thu cầm lấy danh thiếp, “Cảm ơn nhé.” Về phòng của mình, cô tiện tay vứt tấm danh thiếp qua một bên, tắm rửa xong lên giường đi ngủ. Vết sẹo trên mặt không dễ dàng gì có thể xóa đi, hơn nữa cô cũng không có tiền. Bất động sản Ngô thị liên tiếp nhận hai dự án lớn, cả công ty đều làm việc có năng suất hơn bao giờ hết, Ngô Nhật Lâm chủ động dẫn đầu, dẫn những tinh anh của công ty tới tòa nhà của tập đoàn Nguyễn Thị. Trợ lý Chu sắp xếp cho bọn họ ngồi đợi ở một phòng họp, nói rằng Nguyễn Hoàng Phúc vẫn đang có một cuộc họp chưa kết thúc, phải đợi tầm mười lăm phút. Ngô Nhật Lâm gật đầu cảm ơn, nhìn về phía những nhân viên mình đã tự chọn lựa kỹ càng. Tính cả anh và Trần Hà Thu, tổng cộng có sáu người, năm người còn lại đều mặc vest trang trọng, chỉ có Trần Hà Thu mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần bò.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]