Lúc đi ra khỏi nhà họ Nguyễn, chiếc xe màu xám bạc kia cũng không còn xốc nảy nữa. Trần Hà Thu nhướng mày, thậm chí còn oán thầm, Nguyễn Hoàng Phúc, anh không được rồi, chỉ có ba phút đã xong rồi à? Cô đi vài bước tới đuôi xe, thấy Nguyễn Hoàng Phúc dựa vào cốp xe hút thuốc lá: “Vừa rồi đã thấy hết có đúng không?”” Anh đút tay phải vào túi, tay trái thì đưa ngón trỏ và ngón giữa vào miệng hút thuốc, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra làn khói trắng: “Đừng nói với ông nội.” Trần Hà Thu gật đầu: “Anh yên tâm, tôi chưa nhìn thấy cái gì hết.” Sau đó, cô tiếp tục đi về phía trước. Phía sau lại truyền đến âm thanh: “Đừng ở với Lê Anh Huy nữa, tên đó tiếp cận cô với mục đích không trong sáng.” Trần Hà Thu dừng bước: “Tôi không nhìn thấy anh với Trần Linh Nhi ở trên xe làm cái gì hết, nên mong anh đừng xen vào cuộc sống riêng của tôi.” Khoảnh khắc quay lưng rời đi, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái. Ba năm hận không thể nào quên, năm năm trong ngục tù, lòng của cô từ lâu không còn chỗ nào lành lặn, cô không còn dũng khí để yêu thêm người nào nữa. Thậm chí cả người mình thích nhiều năm như vậy còn có thể buông bỏ thì cô còn sợ sệt cái gì nữa chứ. Nhà cũ của nhà họ Nguyễn ở ngoại ô thành phố, lúc này chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã chạy qua trạm, cô đau lòng bắt taxi về Dạ Yến. Khi cô nói địa điểm đến cho tài xế, tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, trong ánh mắt gã chứa chút khinh thường. Trần Hà Thu cười với gã một cái, loại thương tổn này quá mức nông cạn, không thể gây ra một chút thương tổn nào cho cô. Trở lại Dạ Yến, Trần Hà Thu đi tắm rửa, ngồi ở trên giường trong ký túc xá sấy tóc, Phùng Xuân đẩy cửa về: “Mệt chết em rồi, công việc kinh doanh trong quán rất tốt, trong đó có một phòng vip trực tiếp gọi ‘Một con rồng ‘ , ba người chúng em đưa rượu mà đưa không xuể luôn.” “Một con rồng” là một loại “món ăn” trong hộp đêm, tức là trong tất cả các loại rượu mỗi thứ đều phải có một chai, bất kể màu rượu trắng hay đỏ đều không ngoại lệ. Kẻ có tiền chú trọng nhất chính là thưởng thức, bình thường thì chỉ có mấy ông chủ có tiền mới nghĩ đến cái loại này thôi.” Trần Hà Thu nói: “Mỗi lần em đưa rượu qua đó là đã nhận được tiền hoa hồng rồi, tuy mệt một chút nhưng có thể kiếm thêm ít tiền.” Nhắc tới tiền, Phùng Xuân lập tức vui vẻ hẳn lên: “Trần Hà Thu, hôm nay em kiểm tra, bất động sản mà chị làm việc ở nhà họ Ngô, xem ra rất có thế lực! Nhưng mà lợi hại nhất thì vẫn là cái tập đoàn Nguyễn Thị kia. Em hy vọng chị sẽ làm tốt công việc, chờ khi học hỏi kinh nghiệm xong thì đến tập đoàn Nguyễn thị làm, tiền lương ở đó nhất định rất cao.” Trần Hà Thu chỉ cười chứ không đáp, cho dù cô có chết cũng không muốn có chút quan hệ gì với Nguyễn Hoàng Phúc. Cả nhà tải app truyện hola nhé! Sấy khô tóc, cô lập tức lên giường ngủ, ngày mai còn phải đi làm sớm. — Nhìn thấy dáng vẻ rời đi của Trần Hà Thu, Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên có chút bực bội, anh ném tàn thuốc xuống đất, sau đó lái xe vào nhà. Trần Linh Nhi ngồi ở ghế sau nhớ lại tư vị, thấy anh bước vào xe thì lập tức dính chặt như bạch tuộc: “Chồng ơi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]