Hoàng Thúy Vân uất ức chu môi: “Tới tìm cậu đó… Ngô… nói chung là có một người rất đáng ghét, tra ra cậu đang ở đâu, nên mình tìm đến. Trần Hà Thu, sao cậu lại có thể ở đây làm việc được, chỗ này không phải chỗ tốt lành gì.”
Trần Hà Thu cười chua chát, có lẽ Hoàng Thúy Vân không thấy tin tức về cô năm năm trước.
“Dù sao cũng phải sống tốt.” Trần Hà Thu kéo Hoàng Thúy Vân đến ngồi trên giường, căn phòng nhỏ quá, cái ghế cũng không đặt vào được, cô co quắp khóe miệng: “Mình từng ngồi tù, lại không có bằng cấp gì, cũng chỉ có thể rửa chén thôi.”
Hoàng Thúy Vân vuốt vuốt ngực, nói: “Rửa chén cũng được, rửa chén cũng khá được, mình cứ nghĩ… ai da, không nói đến cái này nữa, hôm nay mình đến tìm cậu là để hỏi cậu, cậu có muốn tiến vào ngành kiến trúc một lần nữa không?”
Năm đó Trần Hà Thu thi đại học xong, ngành kiến trúc trường đại học quốc gia đã gửi thư trúng tuyển cho cô. Nhưng cô bị ba đánh đến hôn mê bất tỉnh, để lỡ thời gian báo danh, cuối cùng Nguyễn Hoàng Phúc cứu cô ra khỏi đó, cũng từ lúc đó cô bắt đầu chung tình với Nguyễn Hoàng Phúc.
Vì để có thể gặp được anh, cô nguyện chọn một trường đại học ở thành phố Hà Nội để học.
Cô từ nhỏ đã đam mê thiết kế kiến trúc, học trường đại học cũng chuyên về kiến trúc, thế nhưng để sau này có cơ hội gả cho Nguyễn Hoàng Phúc, cô đã phải vứt mơ mộng ra sau, an tâm làm một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428873/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.