Cuộc sống trong tù không giống những gì ta thấy trên ti vi cho lắm.
Đây là kết luận Trần Hà Thu rút ra sau khi vào tù nửa năm, trong một đêm đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.
Một ngục giam giam mười tám phạm nhân, ở giường tầng.
Giường bên cạnh phát ra tiếng kêu cứu thảm thiết, cứu mạng, cứu mạng, ai đó cứu tôi với, đáp lại cô ấy chỉ có tra tấn và sỉ nhục dã man hơn, cho đến khi cô ấy không thể kêu lên được nữa.
Ngục giam phạm nhân cũng chia làm các loại khác nhau, người mới đến thì phải chịu hành hạ, cô cũng đã từng bị như vậy.
Nhưng cô khi ấy lại kiên cường hơn, “đại tỷ” lúc ấy nửa đêm tát cô một cái, cô nhắm chuẩn thời cơ kéo đầu “đại tỷ” xuống, cắn một phát mất nửa cái tai của cô ta.
Đương nhiên, lần đó cô bị đánh đến suýt mất luôn cái mạng nhỏ, nhưng từ đó về sau không ai dám bắt nạt cô nữa.
Thỉnh thoảng nghe người ta bàn luận về giường 003 của Trần Hà Thu, thì thường hay nghe những lời thế này: “Chó cắn người thường không sủa, Trần Hà Thu là một nhân vật rất tàn nhẫn đấy.”
Có mấy người phụ nữ muốn làm “nhân vật tàn nhẫn”?
Đều là bị ép.
Không hung ác thì chỉ có thể chịu bị bắt nạt, phòng giam này toàn giam những phạm nhân có thời gian thi hành án tương đối dài, các cô còn buồn chán cùng nhau thảo luận, muốn cùng vượt qua năm tháng đằng đẵng trong phòng giam nhỏ hẹp này. Cô tình nguyện giải quyết một lần, từ nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428870/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.