Trong cục cảnh sát.
Ánh đèn lóa mắt chiếu vào mắt Trần Hà Thu, đã hai ngày hai đêm rồi cô không ngủ.
Thân thể vốn suy yếu nay đã đến bờ vực sụp đổ.
Bức tường sau lưng hai vị cảnh sát đối diện cô có dòng chữ “thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị”, phòng thẩm vấn u ám lạnh lẽo, bây giờ cô đã không thể phân rõ được ngày hay đêm.
“Vẫn không chịu khai sao?” Cảnh sát hỏi.
Trần Hà Thu lắc đầu: “Anh cảnh sát à, tôi đã nói là tôi không giết người.”
Cảnh sát đã tiếp xúc với cô vài ngày, tính nhẫn nại được mài giũa không kém, gõ gõ cây bút lên bàn: “Cô cứ cứng miệng đến chết như thế thì có ích gì không? Pháp y đã gửi báo cáo khám nghiệm thi thể rồi, người chết đúng là bị đẩy từ độ tầng mười lăm, mười sáu xuống! Lúc phát sinh sự việc, phòng bệnh ở tầng mười lăm không có người, không lẽ người chết nghĩ quẩn, tự leo lên tầng mười lăm gieo mình nhảy xuống sao? Huống chi cô Trần Linh Nhi đã trông thấy toàn bộ quá trình giết người của cô, nhân chứng vật chứng đều đủ, cô có chống cự cũng vô ích.”
Trần Hà Thu trầm mặc, vẫn kiên định trước sau như một: “Tôi không giết người.”
“Cô Trần, dù cô không thừa nhận, nhưng căn cứ vào chứng cứ hiện có, chúng tôi vẫn có thể đưa cô ra trước pháp luật. Nếu cô có thể thẳng thắn thừa nhận, chúng tôi có thể xin cho cô một cách xử lý khoan hồng.”
Xích trên chân phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cô là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428868/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.