Nhìn chiếc nhẫn trên tay, An Giai Kỳ cười khúc khích, càng nhìn lại càng cảm thấy nó thật đẹp. Tự nhéo lấy má của mình, cơn đau nhẹ truyền đến, không phải là mơ mà là thật. Lãnh Dạ thấy cậu làm vậy thì phì cười, nói:"Em làm gì vậy, sao lại đi nhéo má bản thân mình?". Dùng đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn hắn, cậu nói:"Chú ơi, không phải là mơ nè".
Xoa nhẹ lên tóc An Giai Kỳ, Lãnh Dạ tiện tay cốc nhẹ vào trán cậu rồi nói:"Ngốc ạ, trân thực thế này mà kêu mơ". Cậu bĩu môi nói:"Nhỡ đâu".
Hai người nắm tay nhau đi trên bờ biển, ánh nắng của hoàng hôn dần dần biến mất. Nhớ tới cảnh Lãnh Dạ mặc vest trắng sao mà đẹp trai dữ dội, đẹp không tì vết, má ôi dã man thật, bình thường mặc vest đen thì rõ ngầu như trùm mafia mà mặc sang vest trắng cái đã trở thành một chàng hoàng tử.
Thấy cậu cứ ngẩn ngơ ra một chỗ, Lãnh Dạ bế cậu lên, theo phản xạ, cậu ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn lấy hông hắn, hắn hỏi:"Đang nghĩ gì vậy?". Cậu thật thà trả lời:"Chú mặc vest trắng thật đẹp trai a". Lãnh Dạ nhân cơ hội hôn lên môi An Giai Kỳ rồi cười tươi nói:"Chú không muốn để người khác thấy chú mặc vest trắng chú chỉ muốn mặc nó cho người chú yêu thấy thôi". Cậu đỏ mặt:"Aaaa....sao miệng chú ngọt quá vậy, chú là ai, mau trả Lãnh tổng tài lạnh lùng đáng ghét lại cho em".
Vừa đi vừa trò chuyện, thoáng chốc đã đến xe, Lãnh Dạ để An Giai Kỳ ngồi trong xe còn bản thân thì đi thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-tro-lai-toi-nhat-dinh-se-song-that-tot/908973/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.