Chương trước
Chương sau
An Giai Kỳ vui mừng ôm lấy Lãnh Dạ, bỏ qua câu nói của Lãnh Dạ, cậu hôn tới tấp lên mặt hắn rồi nói:"Em còn tưởng chú phải ngày mai ngày kia mới tới cơ". Lãnh Dạ đặt cậu xuống, nhìn ngó qua thân thể cậu một lượt mới thở phào nhẹ nhõm nói:"Có biết chú lo cho em đến mức nào không? may quá em không sao". Rồi nhìn ba người đàn ông kia như muốn giết họ, hắn liếc nhìn đàn em ra hiệu, họ hiểu ý liền bắt ba người đàn ông kia lại.
Thấy họ bị bắt lại, An Giai Kỳ vội ngăn cản nói:"Chú, chú thả ba người họ ra đi, họ không làm gì quá đáng với em hết". Lãnh Dạ không vui nhéo má cậu nói:"Cái gì mà không quá đáng, bắt em mà kêu không quá đáng à?". Cậu ra sức bênh vực:"Họ cũng chỉ là kiếm kế, sinh nhai thôi, do hoàn cảnh của họ khó khăn nên bắt buộc họ phải làm vậy, chú tha cho họ đi nha, coi như là em xin chú đó".
Thấy cậu khẩn thiết cầu xin như vậy, Lãnh Dạ mềm lòng mà tha cho họ. Hắn đưa luôn cậu về, trước khi đi, An Giai Kỳ lấy chiếc bút rồi viết số điện thoại của cậu vào người đàn ông áo đen rồi nói:"Chú, đây là số của cháu, có gì ngày mai chú cứ gọi đến, cháu nói địa chỉ cho rồi sẽ thu xếp tiền đưa cho chú nha, cháu về đây". Nói xong cậu liền được Lãnh Dạ kéo đi.
Trên đường về, Lãnh Dạ đã hỏi cậu đủ thứ nào là đã ăn gì chưa? có sợ hãi không? cần đi bệnh viện không?...vân vân....mây mây....An Giai Kỳ đành phải trả lời từng câu một. Sau khi hỏi han xong lại đến những lời trách phạt. Cả quãng đường về, An Giai Kỳ toàn bị Lãnh Dạ réo cho một trận đến khi ngủ quên lúc nào không hay.
Về đến nhà, Lãnh Dạ bế An Giai Kỳ về phòng rồi hắn đến thư phòng gọi cho một người:"Thế nào? đã điều tra ra ai làm chưa?". Người bên kia đáp:"Rồi thưa Lãnh tổng, người sai khiến ba người đàn ông kia là Lãnh lão gia tử". Sau khi nghe được, ánh mắt của Lãnh Dạ trở nên nguy hiểm hơn, hắn siết chặt tay rồi đấm xuống bàn, nói:"Được rồi, tôi cúp máy đây". Nói xong liền tắt máy. Hắn thật không ngờ họ dám ra tay với tiểu bảo bối của mình.
Tắm rửa xong, ăn chút gì đó lót dạ, vệ sinh cá nhân xong, Lãnh Dạ đi đến giường ngủ, nằm xuống giường rồi ôm chặt lấy An Giai Kỳ thủ thỉ nói:"Kỳ à, em biết chú lo cho em đến nhường nào không? biết tin em bị bắt, chú đã rất sợ đó, chú sợ em sẽ bị đói, bị thương, hay thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, chú thật sự rất sợ". An Giai Kỳ nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy Lãnh Dạ nói vậy, cậu ôm chặt lấy hắn nói:"Em xin lỗi đã làm chú lo, lần sau em sẽ cẩn thận hơn mà". Hắn vuốt ve lưng cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
__________
Sáng hôm sau, ở trong công ty, tại phòng nhảy, Ôn Niên hỏi cậu đủ thứ, còn nhiều hơn hôm qua cậu nghe Lãnh Dạ nói, An Giai Kỳ trực tiếp cầm cái bánh bao nhét vào miệng Ôn Niên, nói:"Dừng lại, đừng hỏi nữa, hôm qua em nghe chú nói đủ rồi, anh còn nói nữa là em đánh anh thật đấy". Ôn Niên liền ăn luôn cái bánh bao rồi nói:"Em thì hay rồi, cậy có người yêu là Lãnh tổng nên bây giờ to gan lớn mật đòi đánh cả anh rồi phải không?". An Giai Kỳ vẻ mặt khiêu khích nói:"Đúng vậy đó, thì sao? anh định làm gì em". Ôn Niên:"...".
Đang nói chuyện bình thường thì đột nhiên có một cuộc gọi đến, An Giai Kỳ liền nghe máy:"Alo, ai vậy ạ?". Người đàn ông bên kia nói:"An Giai Kỳ, cậu có thể đến bệnh viện ngay được không? chúng tôi đang gấp, địa chỉ là....."
Sau khi nghe xong, An Giai Kỳ biết ngay đó là giọng của ai, cậu vội vàng kéo Ôn Niên rời khỏi công ty, do hôm nay lịch trình khá thưa nên An Giai Kỳ có thể làm mấy việc khác cũng chẳng sao. Đến bệnh viện, người đàn ông mặc áo đen hôm qua vừa thấy cậu vội kéo cậu lại, gấp gáp nói:"An Giai Kỳ, cậu có thể đóng giúp tôi tiền viện phí không? bây giờ tôi cần tiền gấp để đóng tiền viện phí, để mẹ chúng tôi có thể phẫu thuật nhanh nhất có thể, cầu xin cậu". Nghe vậy, An Giai Kỳ trực tiếp đi thanh toán tiền viện phí luôn, tiện thể nhờ Ôn Niên đi đổi ít tiền mặt cho mình.
Thanh toán viện phí xong, hoàn tất thủ tục, đến chiều liền tiến hành ca phẫu thuật. Người đàn ông mặc áo đen này đã khóc, ông nắm cúi đầu lia lịa nói:"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm". An Giai Kỳ vội xua tay nói:"Không có gì, là việc nên làm, hôm qua cháu cũng đã nói là hôm nay sẽ đưa tiền cho chú mà". Người đàn ông áo đen đó cảm động cùng cảm giác tội lỗi nói:"Cảm ơn cậu, tôi cũng xin lỗi đã bắt cậu, chỉ vì mẹ tôi bệnh nặng, cần tiền gấp nên tôi đã làm liều mà bắt cóc cậu, tôi xin lỗi rất nhiều".
An Giai Kỳ cũng thấu hiểu cho hoàn cảnh của người này. Sau khi nói chuyện một lúc thì cậu mới biết ông chú mặc áo đen này tên A Hựu, ông áo xanh tên A Miên, ông áo đỏ tên A Hiên, cả ba người họ đều là trẻ mồ côi được người phụ nữ mà họ gọi là mẹ ấy đã nhận nuôi họ. Cậu cũng biết được họ còn có một đứa con nuôi mới học lớp 1, do không có điều kiện đi học mà họ chỉ học hết cấp 2 là nghỉ học đi kiếm việc làm. Không có bằng cấp 3 nên họ không kiếm được việc làm ổn định, chỉ khi có ai cần thuê thì lúc đó mới có tiền. Cuộc sống đã nghèo thì thôi đi, nay lại thêm mẹ già bị bệnh cùng con nhỏ cần tiền học phí.
Thấy hoàn cảnh khó khăn của họ, An Giai Kỳ nổi lòng thương xót, nhận được tiền mà Ôn Niên đưa cho, cậu liền cầm lấy rồi đưa cho Ông chú này nói:"Chú cầm đi, mang về mà đóng tiền học phí cho con chú, rồi mua gì đó ngon ngon mà ăn, ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công bởi vì tỉ lệ lên đến 85% mà, mua đồ bổ cho bà lão ăn". A Hựu nhận được số tiền, nửa muốn nhận vì đang rất cần, nửa không muốn nhận vì thấy áy náy.
Nhìn ra sự lưỡng lự trên khuôn mặt ông, An Giai Kỳ liền nói:"Gia đình là quan trọng, chú hãy nhận lấy đi". A Hựu nói:"Nhưng tiền viện phí của mẹ tôi, cậu đã trả hết rồi, còn phần tiền chúng tôi nợ người ta, cậu cũng trả giúp rồi, thật sự cậu không còn nợ tôi gì nữa, số tiền này thật sự tôi không dám nhận".
Qua một hồi lâu nói chuyện, cuối cùng An Giai Kỳ cũng khuyên được A Hựu nhận số tiền này. Lấy cớ là có việc, An Giai Kỳ liền nhanh chóng rời đi tránh để ông lại đổi ý.
Tối đến, nghĩ về hoàn cảnh của gia đình A Hựu, An Giai Kỳ không nhịn được lòng thương xót, cậu nghĩ ra một cách, đó là nhờ Lãnh Dạ. Chạy thật nhanh đến thư phòng, An Giai Kỳ làm nũng nói:"Chú, công ty chú có việc gì làm không?". Lãnh Dạ không hiểu nói:"Việc?".  An Giai Kỳ liền kể mọi chuyện sáng nay cho Lãnh Dạ nghe, hắn cười dịu dàng xoa đầu An Giai Kỳ nói:"Em đó, tốt bụng vừa thôi, được rồi, chú sẽ cho ba người họ làm việc trong công ty nhưng chỉ có thể làm bảo an hoặc lao công thôi". Cậu vui mừng ôm lấy cổ hắn nói:"Chú là tốt nhất".
Lãnh Dạ ôm lấy An Giai Kỳ, để cậu ngồi lên đùi mình nói:"Chỉ tốt với mình em thôi, à, chủ nhật tuần này đi theo chú". Cậu tò mò hỏi:"Đi đâu ạ?". Hắn cười đáp:"Về ra mắt gia đình chú". An Giai Kỳ trợn tròn mắt ngạc nhiên:"Sao cơ!?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.