“A làm gì vậy…” Bởi vì thực ra Trương Bác Văn cũng chỉ trêu đùa, bóp rất đúng mực nên Từ Minh bị bóp cổ vẫn có thể nói chuyện, “Tiểu Văn ông đừng như vậy… Ông lại phát bệnh à? Sao không đi uống thuốc… Nghe lời, đi uống thuốc đi, chỉ có uống thuốc mới có thể trở nên bình thường nha ~”
Trương Bác Văn: “…”
Trương Bác Văn bó tay với những lời Từ Minh nói, buông tay không thèm chấp ngồi trên giường lạnh lùng liếc người nào đó: “Có phải ông nói tài khoản mới của tui cho Bạch Cảnh Tịch không?”
“Ắc… Ai bảo ông vậy?” Từ Minh nháy mắt mấy cái, “Nói thế nào chúng ta cũng là anh em, so với Bạch Cảnh Tịch kia thì thân hơn nhiều, tui đương nhiên là hướng về ông chứ không phải anh ta, cho nên sao có thể đem tin tức bây giờ của ông cho anh ta biết chứ? Quả thực anh ta có hỏi tui, nhưng tui không có nói gì á ~” nói xong Từ Minh còn tỏ vẻ ‘cầu khen ngợi’.
Trương Bác Văn: “… Không phải ông?”
“Đương nhiên không phải tui, coi như tui thấy trong chuyện này là ông sai nhiều hơn, nhưng dù gì ông cũng là anh em của tui, vì anh em không tiếc cả mạng sống vầy mà tôi cũng có thể làm được!” Từ Minh nhấc tay thề, “Nếu tui nói tin tức của ông cho Bạch Cảnh Tịch, vậy thì rủa tui… Rủa tui trọn đời chết không yên, ra ngoài bị xe đụng chết!”
Trương Bác Văn: “…”
Thấy Từ Minh thề trơn tru như vậy, lại thấy vẻ mặt Từ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-tay-hay-can-than/2160283/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.