Nghe vậy Trương Bác Văn không khỏi giật giật khóe miệng, hạ thân đau rát biểu hiện rõ ràng sự hung ác của người trước mặt. Cậu rúc trong chăn rất buồn bực khó chịu nhưng vẫn không dám ló đầu ra, mà giam mình trong bóng đêm để tăng thêm can đảm: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh…” Trương Bác Văn cắn môi, “Chuyện đêm qua chúng ta coi như không xảy ra, tôi cũng sẽ không báo cảnh sát… này! Anh còn không đi mau? Chẳng lẽ chờ chúng ta trở mặt à?”
Người đàn ông không nói một câu, chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, ngay sau đó chăn trên người Trương Bác Văn bị giật ra!
Trương Bác Văn hét lên sợ hãi, lúc người đàn ông đè lên người mình vội vàng nhắm chặt mắt.
“Đồ ngốc…” Giọng nói anh ta vang bên tai, sau đó Trương Bác Văn cảm giác có gì đó ướt át phủ lên môi mình…
“Anh…” Trương Bác Văn trợn tròn mắt, khó tin nhìn người đêm qua thô bạo như thế mà hôm nay lại biểu hiện sự dịu dàng… Tình cảnh này… Quả thực như họ là người yêu vậy…
Người đàn ông nhướn mày, bắt lấy cằm Trương Bác Văn lại hôn một cái rồi mới ra vẻ bá đạo nói: “Đã làm rồi, em chính là người của tôi, cho nên giờ đây chúng ta là người yêu.”
Trương Bác Văn: “…” Từ từ! Đây là cái diễn biến khỉ gì vậy?!!
Anh ta cũng không thèm nhìn vẻ kinh ngạc của Trương Bác Văn, lại còn nói: “Được rồi, dậy ăn cơm đi, tôi làm cơm rồi.” Nói xong anh hơi dừng, “Đúng rồi, đêm qua tôi đã đập cái máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-tay-hay-can-than/113752/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.