Mì tôm lấp đầy dạ dày trống không của năm thằng con trai, cuối cùng, lúc Từ Minh lên tới cấp 30 thì đứng dậy, ngáp dài một cái rồi vung tay nói: “Các anh em, về nhà!”
Trương Bác Văn lập tức cảm động rớt nước mắt, hận không thể trực tiếp bay ngay về.
【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: đại thần, ông chủ anh vẫn chưa về à?
【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: sao vậy?
【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: hì hì, chơi cả ngày hơi mệt, muốn nghỉ nên thuận miệng hỏi thôi.
【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ừm.
【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: khụ, tạm biệt anh zai, bọn em out đây (^_^)
【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: hai người?
【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: đúng vậy, em với Trương Bác Văn giờ đang ở cùng một phòng này (^_^)
【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: …
Trương Bác Văn quyết đoán đứng dậy bóp cổ Từ Minh.
【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ha ha.
【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: … Đại thần đừng nghe cậu ấy nói mập mờ như vậy, kỳ thật là con trai đấy! Bọn em đều là đại học năm nhất, bốn người họ cùng một phòng còn em tự thuê phòng ở, lúc trước nói như vậy có lẽ là cảm thấy thú vị.
【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: …
【 đội ngũ 】 Nhào Zô Đây, Anh Zai: …
Từ Minh mắng to: “Sao ông bán bọn tui nhanh vậy!” Sau đó tay bùm bùm đánh chữ.
【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: xin đại thần đừng nói ra!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-tay-hay-can-than/113750/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.