Ngày hôm sau lúc rời giường, Trương Bác Văn cảm thấy bệnh trĩ của mình nghiêm trọng hơn rồi…
Lần này vô cùng nghiêm trọng, bởi vì Trương Bác Văn cảm giác cả người mình đều đau, cứ như đêm qua đã làm hoạt động kịch liệt gì vậy…
Cậu không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ tại mình quay tay nhiều quá, đây là hậu di chứng?
Khóe miệng giật giật, Trương Bác Văn lắc đầu hất văng suy nghĩ này ra khỏi óc.
Trên đường cẩn thận từng chút đi đến trường, cậu nghênh đón một đòn công kích từ Từ Minh – bị tay Từ Minh vỗ bốp một cái: “Người anh em làm sao thế? Thoạt nhìn như hết hơi vậy?”
Trương Bác Văn lắc đầu: “Không sao, bị đâm vào thôi.”
Từ Minh sững sờ: “Nghiêm trọng không?”
Trương Bác Văn: “… Nghiêm trọng thì ông không nhìn thấy tui nữa rồi.”
Từ Minh: “Khụ, đúng rồi người anh em, mấy thằng trong phòng tui hôm qua thấy acc của tui, nói game Thịnh Thế làm không tệ nên cũng muốn chơi, ông xem…”
Trương Bác Văn: “… Vậy đến đi.”
Từ Minh ngoác miệng cười: “Vậy thì tốt rồi, tui còn sợ ông thấy bọn tui phiền.”
Trương Bác Văn không nói gì.
Cậu nghĩ thầm, sớm biết vậy lúc trước không thèm để ý tới mi.
Thế là người nào đó luôn luôn độc hành cuối cùng có thêm bốn người bạn mới. Sau khi tan học, cậu mới ngớ người phát hiện, một tiết học chỉ lo nói chuyện với bọn họ chẳng nghe được gì…
Trương Bác Văn cảm thấy xấu hổ với cái tên của mình.
Khuya về nhà, Trương Bác Văn nhìn bốn bé loli đi sau mông Bé Ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-tay-hay-can-than/113748/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.