“Chúng ta lại dùng điều kiện đi, em muốn sao mới chịu ở lại.”
Làm kinh động một màn, Hoàng Linh San cũng tức tốc từ trong phòng đi xuống, nghe thấy câu này trong lòng không khỏi khẩn trương. Không ngờ được, Hàn Tần muốn giữ Ngạn Hi ở lại đây...
Dùng hết suy nghĩ cũng không phán đoán được Hàn Tần vì sao nhất định phải chịu xuống nước hy vọng Ngạn Hi ở lại.
Ngay chính Ngạn Hi cũng không thể hiểu nổi.
Hàn Tần có yêu thích cô thì cũng sẽ không nhân nhượng đến mức này.
Bà Dương được Dương Vĩnh dìu ra ngoài ban công, nghe tiếng Ngạn Hi la hét thì bị thu hút, không khỏi lo ngại bước xuống sảnh chính xem tình hình.
Mọi người có mặt đông đủ, khiến Hàn Tần càng thêm áp lực.
Trông thấy chiếc vali nằm ngổn ngang ra sàn, Dương Vĩnh lập tức hiểu chuyện, cậu tiến lại, kích động thăm hỏi Ngạn Hi, “Rốt cuộc có chuyện gì... chị định đi nữa sao?”
Ngạn Hi ôm chầm lấy Dương Vĩnh bật khóc nức nở, giống như bản thân chịu rất như ấm ức không ai san sẻ, khóc như điên dại.
Âm thanh đó cứa sâu vào lòng Dương Vĩnh và mẹ Dương, khiến anh Phó thổn thức và bất an.
Lại khiến Hàn Tần bồi hồi căng thẳng, anh lặp lại một lần nữa, “Em ra điều kiện đi.”
Dương Vĩnh không đợi Ngạn Hi trả lời, bản thân cậu giống như đã không chịu đựng được nữa, nhanh chóng lên tiếng trả lời thay Ngạn Hi, “Không dây dưa thêm nữa, ba người chúng ta cùng đi. Việc gì phải sống nhìn sắc mặt của người khác.”
Ngạn Hi thều thào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ray-cai-chet/572051/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.