Hàn Tần đứng ngoài ban công nhìn qua tòa nhà phía đông, quan sát về hướng Dương Vĩnh đang ngồi đọc sách, Ngạn Hi bên cạnh ngồi không yên, cứ đi tới đi lui dáng vẻ như đang bất bình chuyện gì đó.
Tuy nhiên Dương Vĩnh vẫn tỏ ra nhẫn nại, mấy lần cứ mở sách và rồi gấp lại tiếp chuyện với Ngạn Hi.
Hàn Tần không giấu được ý cười trong mắt, vẫn tập trung quan sát hành động của hai người họ.
Dương Vĩnh vẫn giữ khoảng cách xa lạ với anh, với tất cả mọi người. Nhưng cậu bạn xem ra rất quý mến Ngạn Hi.
Từ bé sau khi xảy ra tai nạn sạt lở đất, chứng kiến cha chôn vùi trong đống đất cát, tâm tính Dương Vĩnh đã bắt đầu thay đổi. Dương Vĩnh hoàn toàn sống khép kín, rất dễ rơi vào trạng thái tiêu cực. Anh biết là chuyện bị bắt giam và cái chết của anh, đã khiến Dương Vĩnh chịu tổn thương.
“Anh nghĩ gì mà tập trung thế?”
Ngạn Linh từ phía sau đi tới.
Hàn Tần vẫn trầm ngâm đứng đấy, không hề có động tĩnh gì.
Ngạn Linh lại nhìn theo tầm mắt của Hàn Tần, trông thấy hai người ở bên kia tòa nhà phía đông thì ngỡ ngàng hỏi:
“Người đó là Dương Vĩnh?”
“Ừm.”
“Hóa ra là một thiếu niên có dáng dấp thư sinh như vậy. Xem chừng rất thân với Ngạn Hi. Anh không để ý chuyện trước kia ư? Vẫn dung nạp bọn họ.”
Hàn Tần nhíu nhẹ mi tâm, trước lời Ngạn Linh vừa thốt ra, hoàn toàn bất mãn.
“Hàn Tần! Anh thật sự tốt bụng. Đổi ngược là em... Mà thôi đi, nghĩ tới chuyện hiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ray-cai-chet/572022/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.