“Dừng tay lại đi, tôi theo các người về.”
Trợ lý Vương cười rất ngạo mạn, lần nữa phất tay ra hiệu cho thuộc hạ thu về. Ngạn Hi tức giận lao đến, ngay lúc Trợ lý Vương không để ý dùng hết sức mạnh bình sinh quất một đòn thật bạo vào mặt ông ta. Trong phút chốc, biến gương mặt đạo mạo đáng ghét đó đỏ tía sưng vù.
Trợ lý Vương căm phẫn, muốn vung tay tát trả Ngạn Hi, nhưng tay đưa lên không trung thì dừng lại. Đúng lúc này anh Phó kéo Ngạn Hi lui về sau lưng mình, gằn giọng cảnh cáo gã ta:
“Tốt nhất nên biết chừng mực, Ngạn tiểu thư không phải là nhân vật mà kẻ hèn như ông có thể ra tay.”
Anh Phó nắm tay Ngạn Hi đưa cô vào ngồi trong xe của anh, sau đó phối hợp lái xe đưa cô theo bọn người kia đi. Mặc dù không phải khó coi bị áp giải đi, nhưng xe trước xe sau bao vây kín mít, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn.
Ngạn Hi ngồi trong xe, không ngừng xoa xoa nắm tay của mình, vừa rồi đánh một cú như vậy vào mặt Trợ lý Vương, khiến tay cô cũng phản lực đau đớn rất nhiều.
“Ngạn tiểu thư dũng mãnh như vậy, sao Hàn tổng lại xem là mèo hoang chứ hử. Tôi thấy giống...”
Anh Phó đang cười cười tán dương lại bị Ngạn Hi hầm hầm cắt ngang:
“Anh thấy giống gì... Hừ, đừng có nhắc cái tên ‘Hàn tổng’ chết tiệt đó.”
“Hàn tổng bảo tôi tìm cô cả buổi sáng, vì đoán biết Ngạn Tuấn sẽ cho người tìm bắt cô hạch tội. Hàn tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ray-cai-chet/572017/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.