“Rác rưởi!” Hàn Tần ném mạnh xấp giấy dầy cộp vào mặt Dương Ân, giọng gằn lên.
Dương Ân cúi mặt, định nhặt lại mấy tờ giấy vương vãi ra sàn thì bên tai nghe được Hàn Tần nồng đậm mỉa mai: “Sinh viên Tài chính hạng ưu của Đại học danh tiếng Thanh Hoa mà viết ra báo cáo phân tích nhàm chán như vậy?!”
Dương Ân dừng lại động tác nhặt lại mảnh giấy, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt chán ghét của Hàn Tần dành cho mình. Anh còn chưa mở lời đã nghe hắn tiếp tục: “Ánh mắt này là sao? Không phục?”
“Không có. Hàn tổng chỉ ra lỗi sai tôi sẽ sửa lại.”
Dương Ân điềm đạm trả lời, tay nhanh nhẹn nhặt lại hết các bản tài liệu. Sau đó xếp gọn kẹp trong tập hồ sơ.
Tuy nhiên Hàn Tần vẫn khinh khỉnh đáp: “Cậu không nhầm lẫn chứ hử, ở đây không phải nhà trường, tôi càng không phải thầy giáo, chỉ ra lỗi sai?” Hàn Tần hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chế giễu: “Đi học nhiều quá chưa quen môi trường làm việc bên ngoài hay sao? Cậu ở đây làm thuê, không phải là nam thần như trước. Đến đây làm việc thì không cần quá để ý vẻ bề ngoài... Hàn thị, coi-trọng-thực-lực.”
Ngày thường mấy nhân viên nữ rất hay kiếm cớ chạy lại tìm anh bắt chuyện, vì điểm này Hàn Tần rất không thuận mắt, nhất là khi...
“Vẫn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Không cam tâm à? Hay là thích dáng vẻ làm ông chủ của tôi? Vậy thì... cố gắng bám chặt váy của Ngạn Hi đi, biết chừng sẽ được.”
Từng câu từng chữ của Hàn Tần không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ray-cai-chet/262479/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.