Tôi là Hàn Vĩnh Kỳ con trai của mamy Tô Mẫn và bố Hàn Gia Vĩnh . Nhưng nhiều lúc tôi tự hỏi rằng mình có thật là con trai của bố hay không bởi từ bé tôi thấy bố tôi thật sự nói thế nào nhỉ, đúng rồi là khác biệt so với nhiều người bố khác
Tôi bắt đầu có kí ức từ khi lên ba . Từ khi ấy tôi đã thấy bố tôi thực cơ nhiều khác biệt so với bố các bạn đồng trang lứa
Lúc nào bố cũng làm mặt lạnh với tôi như thể từ khi sinh ra tôi đã thiếu nợ bố . Bố không cho tôi gần mẹ, nghe bà nội bảo bố đã cho tôi ở riêng khi được hai tháng tuổi . Bố rất ít khi cười với tôi nhưng với mẹ bố cười như kẻ ngốc vậy . Nhà các bạn đều là trẻ con uống sữa nhưng gia đình tôi thật kì lạ mamy lớn vậy rồi mà bố vẫn bắt mamy uống sữa vào sáng tối còn tôi đã không còn uống sữa khi hai tuổi
Tôi còn nhớ khi bé các bạn đều có bố mẹ dậy đi xe đạp tôi cũng chạy về nói với mẹ là muốn tập đi xe đạp nhưng mẹ chỉ có thể mua xe còn tập đi thì không thể vì mẹ cũng chẳng biết đi xe đạp . Thế nên tối đó tôi đã nói chuyện với bố về việc này
- Con muốn đi xe đạp bố có thể dạy con không
Đương nhiên là không thể, bố rất bận . Vĩnh Kỳ là con người phải tự biết đi tìm và tự mình làm những điều mình muốn mới là tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-nguoc-thoi-gian-de-yeu-em/3647872/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.