Bây giờ là tám giờ hơn rồi nếu em còn không dậy mẹ tới sẽ phải đợi đấy
Mẹ sao
Tô Mẫn vừa nghe Hàn phu nhân tới đã ngồi bật dậy
- Bao giờ mẹ tới, mẹ đâu có nói gì với em, sao anh không nói sớm chứ
Hàn Gia Vĩnh không trả lời câu hỏi nào của cô mà chỉ xoa đầu cô, yêu chiều nói
- Mẹ chỉ bảo sắp tới, nay nhà bếp làm cháo rất thơm, ngoan mau há miệng
- Em đi đánh răng đã
Tô Mẫn nhảy vội xuống giường chạy vào phong tắm
Hàn Gia Vĩnh bật cười nghe mẹ tới thì cô mới ngoan nghe lời như vậy thật là
Tầm chín giờ hơn Hàn phu nhân đã tới bà bảo lâu không gặp Tô Mẫn hôm nay muốn cùng cô ra ngoài đi dạo phố mua sắm . Hàn Gia Vĩnh như đứa trẻ mà nheo đòi đi theo hai người
- Nếu con đi hai người sẽ không phải xách đồ
- Ha, anh nghĩ tôi ngu sao bây giờ thời đại nào rồi cần gì xách đồ có người đem tới
- Nhưng mà đã bảo đi dạo phố mua đồ là phải xách tay mới có không khí mà mẹ
- Tôi có vệ sĩ anh khỏi phải lo
- Nhưng mà cô ấy là vợ con, vợ vợ nói với mẹ cho anh đi với
- Không anh ở nhà đi
- Sao hôm qua em bảo đi với anh là sẽ vui mà vợ cho anh đi cùng
- Đúng nhưng đi với mẹ vui hơn anh đáng ghét
Nhùng nhằng một hồi cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-nguoc-thoi-gian-de-yeu-em/3644624/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.