- Buông ra
Tô Mẫn đúng là điển hình cho câu chiều quá sinh hư . Càng lúc càng lớn mật không ngừng dãy dụa để thoát khỏi lòng bàn tay đang túm lấy tay mình
- Em làm gì cũng được nhưng không được rời khỏi anh, em nhớ rõ chưa Mẫn Mẫn, không được phép
Không để cố náo thêm nữa anh vòng tay qua mông cô nhấc bổng cô lên vác lên vai mà đi lên lầu . Tô Mẫn càng lúc càng khóc lớn cô cảm thấy uất ức, cô đấm mạnh vào lưng anh mà gào to như một đứa trẻ
- Hu hu lúc nào anh cũng bắt nạt em anh mau thả em xuống thả em xuống
Hàn Gia Vĩnh như không nghe thấy tiếng la hét của cô mà vẫn đi đi tiếp vào thang máy nhấn nút lên lầu trên cùng trở về phòng mình . Tô Mẫn thấy đấm anh không hề có dấu hiệu ảnh hưởng hay si nhê gì với anh nên trong lúc tức giận đã dùng răng hết sức cắn thật mạnh lên vai anh . Hàn Gia Vĩnh nhíu mày nhưng cũng chẳng hề bỏ cô xuống mà tiếp tục rảo bước lớn trên hành lang dài, anh đang tức giận, giận bản thân mình, được sống lại một đời anh sẽ không bao giờ buông tay cô cũng như không cho phép cô rời khỏi anh nửa bước
Tô Mẫn cắn thật mạnh để trút giận cho đến khi cảm nhận thấy mùi máu tanh xộc lên mũi mới dừng lại lo anh đã bị cô làm đau mà im bặt không náo nữa
Hàn Gia Vĩnh mở cửa rồi đóng sầm cửa phòng thả cô nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-nguoc-thoi-gian-de-yeu-em/3631157/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.