Nhìn thấy cô như vậy Gia Vĩnh trở nên lo lắng anh khóc , lần đầu tiên trong đời anh rơi nước mắt vì một người phụ nữ . Anh không hiểu tại sao nữa nhưng hình như anh đã có tình cảm với người con gái trước mặt này rồi chỉ đáng tiếc khi anh nhận ra đã là quá muộn
- Sẽ không... không sao đâu tôi đưa em tới bệnh viện
Gia Vĩnh bế cô lên nhưng Tô Mẫn nhíu mày
- Không cần nữa đâu thời gian của em không còn nhiều em chỉ mong rằng lần này anh có thể nghe em nói
- Được được tôi nghe em
Máu từ vết thương của Tô Mẫn chảy xuống ngày một nhiều khiến cô đau đớn
câu nói trở nên khó nhọc
- Hôm nay em gặp anh Tuấn Thành chỉ vì vô tình khi hẹn gặp Giai Giai nhưng khi đó chỉ là hiểu lầm
- Tôi tin em lần này tôi sẽ tin em chỉ cần em không sao được không
Tô Mẫn mỉm cười nụ cười trong sáng , đầy hạnh phúc dành cho anh từ lần đầu gặp mặt cho tới cuối đời vẫn không thay đổi
- Anh tin em là tốt rồi
Vết thương chảy quá nhiều máu khiến Tô Mẫn không thể cầm cự nổi . Gia Vĩnh trở nên đau đớn tột độ anh cảm giác như anh sắp mất cô thật rồi . Ôm chặt bờ vai nhỏ nhắn của cô anh trở nên run rẫy sợ hãi
- Tôi không cho phép em được có mệnh hệ gì em nhất định phải sống em hiểu chưa
Cô đưa tay che miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-nguoc-thoi-gian-de-yeu-em/3630762/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.