Đừng nói Sở Úc, quỷ tu Kim Oản cũng bối rối. Thời gian đã qua mấy trăm năm, trong mấy trăm năm này, quân vương ngày xưa cũng trải qua vô số chuyện lớn chuyện nhỏ, trong quá trình đó gã vẫn luôn tin tưởng một giả thiết đã được báo cho ngay từ đầu, chính là gã và Hắc Vô Thường Tiêu Minh Thủy từng là quyến lữ ân ái, tình bền như kim, đến chết không rời, mặc kệ ban đầu Tiêu Minh Thủy nói cho hoàng đế, hoàng đế tin hay không, quỷ tu trải qua mấy trăm năm tự ám chỉ, tăng mạnh giả thiết, nội tâm từ lâu đã tin chắc rằng hai người họ tình định tam sinh cảm trời động đất. Gã thậm chí còn nghĩ, chờ nắm giữ âm dương rồi, sẽ cùng Tiêu Minh Thủy, dùng Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế tìm về ký ức ân ái của bọn họ. Vì năm đó Tiêu Minh Thủy xác thật là rất yêu ca cơ Kim Oản, trong mấy trăm năm bạo quân biến thành quỷ tu, rốt cuộc không còn có Tiêu Minh Thủy "ngốc" thứ hai yêu gã, bảo vệ gã, chịu vì gã làm bất cứ chuyện gì như vậy nữa, thế nên mỗi khi nhớ tới, quỷ tu sẽ càng hoài niệm tên ngốc đó, cuối cùng, gã quyết định sống lại Tiêu Minh Thủy, cùng cậu ta trở thành người yêu, mà không phải là sống lại rồi lợi dụng tiếp. Nhưng ai có thể ngờ được, giả thiết tình thâm không thọ từ ban đầu đã là giả? "Chắc hẳn Tiêu Minh Thủy đã nói với ngươi, quyền hạn của ta kỳ thực cao hơn cậu ta." Tạ Kỳ Liên lộ ra một nụ cười châm biếm không hề che giấu, "Ở khi sát hạch Tiêu Khác có tư cách trở thành Vô Thường hay không, ta đã tra xét toàn bộ mọi việc trong lúc cậu ta còn sống, nhưng ta sai ở chỗ chưa nói cho cậu ta biết sự thật. Năm đó ta thương tiếc tấm lòng son sắt nhiệt tình của Tiêu Khác, cảm thấy quỷ vực Địa Phủ âm trầm lạnh lẽo này, có một cậu nhóc vô tư như thế cũng không tệ." Tiểu vương gia chết rồi ở Địa Phủ nghỉ ngơi rất nhiều năm, hoà hoãn xong bắt đầu vui vẻ hạnh phúc cải tạo Địa Phủ, kiên quyết cải tạo cái sân rách nát xây đại của Tạ Kỳ Liên thành đình đài lầu các, mãi đến giờ vẫn là cảnh điểm nổi tiếng của Thành Phong Đô. Thế nên Tiêu Minh Thủy đến cuối cùng cũng không biết, cậu ta cầm kịch bản ngôn tình phong hoa tuyết nguyệt bá đạo vương gia yêu ta, nhưng trên tay đối phương cầm, thật ra là chính kịch lịch sử quấy đảo phong vân thiên hạ, tranh giành quần hùng, chân tâm của cậu ta dâng ra chỉ là cho một nhân vật mà nữ gián điệp đóng giả thôi, Kim Oản chân chính sát phạt quả quyết, hoàn toàn khác hẳn với ca cơ dịu dàng săn sóc. Mặt nạ trấn định tự nhiên trên mặt quỷ tu rốt cục vỡ vụn, cho dù vừa nãy âm sai Địa Phủ lái máy bay tới nổ cửa, gã cũng không hốt hoảng thành như vậy. Tạ Kỳ Liên lạnh lùng nhìn gã, không có cảm xúc phập phồng gì, nói tiếp: "Thiên Đạo suy diễn số mệnh vương triều năm đó, Tiêu Khác tuy rằng tính tình thuần thiện, làm người nhiệt tình, nhưng không hiểu gì về cân bằng triều cục, thống trị quốc gia, dễ dàng bị kẻ xảo trá dùng chót lưỡi đầu môi lừa gạt, đùa bỡn trong lòng bàn tay——" Câu phê bình này không ai nói quá đáng, cả Sở Úc cũng gật đầu lia lịa —— Tạ Kỳ Liên nói là khách khí, không khách khí tí là ngu không đỡ được, lừa là dính, còn ngu hơn cả Thiên Đạo. "Tiêu Khác có thể làm một vương gia thiện lương, một người lương thiện nhân từ, nhưng cậu ta không thể làm thịnh thế minh quân, một khi cậu ta leo lên đế vị, triều đại đương thời có khả năng phải đối mặt với mấy mươi năm loạn trong giặc ngoài, mặc dù không tới mức dân chúng lầm than, nhưng quốc chính sai sót muôn bề, cuộc sống của nhân dân không mấy yên ổn. Mà ngươi, kiếp làm Kim Oản, ngươi xác thực mưu lược kiệt xuất quan điểm độc đáo, hoàng đế ngươi phụ tá tuy rằng không thuần thiện nhân hậu bằng Tiêu Khác, nhưng một minh quân dựa vào không phải là thiện lương, hắn có thủ đoạn có mưu lược, thậm chí tư tưởng trị quốc vượt qua hạn chế của thời đại khi ấy, cuối cùng khai sáng thịnh thế huy hoàng." Tạ Kỳ Liên nói, "Kiếp đời Kim Oản, nắm giữ trạm gác ám vệ cho hoàng đế, thiết huyết vô tình, trung thành bảo vệ an toàn của hắn, giúp hắn điều tra địch tình, dùng tẫn thủ đoạn âm quỷ gìn giữ giang sơn an bình, là một nữ thích khách truyền kỳ cực kỳ xuất sắc, bằng không ngươi cho rằng tại sao Thiên Đạo không thể dễ dàng kết luận ưu khuyết điểm của ngươi, tiện đà để ngươi tái thế thành vong quốc chi quân hửm?" Quỷ tu không biết có nghe lọt lời cậu nói không, Tiền Duyên Kính vẫn đang thần tốc trải ra hình ảnh, tiếp sau đó, Kim Oản còn có cả đời rất dài, trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, Kim Oản cả nằm mơ cũng không hề mơ thấy Tiêu Khác dù chỉ là một lần. Tiêu Khác chỉ là một nhiệm vụ nhỏ rất đơn giản, làm xong liền quên trong đời của ả mà thôi. Lời giải thích cặn kẽ này, Tạ Kỳ Liên căn bản không phải giải thích cho quỷ tu, mà là nói cho Sở Úc. Tiền Duyên Kính đã đi tới cuối cùng, nữ gián điệp đầu tóc bạc phơ rốt cục không còn mặc quần áo dùng để ám sát nữa, mà là thay một bộ lễ phục đoan trang hoa lệ, cùng lão hoàng đế đã tới tuổi thượng thọ ăn mừng buổi thọ đản thiên thu cuối cùng, không để ý thế tục lễ pháp, phá lệ cho phép Kim Oản tham dự tiệc rượu, ngồi ngay bên dưới mình, ở ngày kế tiếp khi nơi nơi vẫn là thịnh thế hải thanh hà yến cùng nhau qua đời, kết cục cũng coi như là viên mãn. "Cảm ơn." Sở Úc gật đầu, lại rất nhanh lắc đầu, "Nhưng cháu biết cháu không phải Tiêu Minh Thủy." "Chú cũng cám ơn cháu." Tạ Kỳ Liên khẽ nói, "Nhiều năm trước chú nên nói chân tướng cho Minh Thủy, là chú muốn bảo vệ bản tính ngây thơ thuần thiện của cậu ta, cuối cùng lại hại cậu ta, làm cậu ta mất đi cơ hội trưởng thành. Chú biết cháu không phải Tiêu Minh Thủy, cám ơn cháu đã nghe những lời này." Tần Phong cười: "Tiểu Úc, không cần để trong lòng. Ở khi luân hồi hồn phách tụ lại bước vào Minh Hà Vong Xuyên, hiện tại trật tự của thiên địa đã hoàn thiện, nồng độ linh khí của nước Vong Xuyên vừa vặn, không cần nấu canh pha loãng nữa, trực tiếp ngâm xong là có thể hoàn mỹ rửa sạch tất cả ký ức ngày xưa của hồn phách, nếu cháu đã tái thế thành Sở Úc, vậy giờ cháu cũng chỉ là Sở Úc." "Biết rồi biết rồi." Sở Úc nở nụ cười, lộ ra một cái răng nanh, "Các chú đã nói với cháu rồi! Hơn nữa gần đây nhân viên lễ tân của Địa Phủ trong group tụi cháu cũng luôn phổ cập, đây là nguyên nhân vì sao Địa Phủ hiện tại thủ tiêu chức Mạnh Bà! Năm nay trong đề thi tuổi nghề trừ ma của Đạo Hiệp còn ra đấy!" Quỷ tu bỗng nhiên cắt ngang bọn họ: "Minh Thủy, cho dù thiếp... thiếp làm sai chuyện đã lừa gạt chàng, nhưng kiếp đó chúng ta vẫn là thật lòng, thiếp hiện tại càng là thật lòng, thiếp muốn cùng chàng——" "Bộ anh thi rớt môn ngữ văn à?" Sở Úc cắt ngang, ngữ khí xa lạ, "Tái thế, chính là một người khác, anh không nghe hiểu tiếng người hả? Cũng tại anh bắt tôi đi cả đấy, hôm nay tôi phải thi cuối kỳ môn ngữ văn để lên đại học, tôi không muốn trượt đóng tiền thi lại đâu!" Âm sai Địa Phủ tạo đội hình bao vây, một lần nữa vây lấy quỷ tu, Lưu thiên sư từng tự xưng là "truyền nhân" của Tiêu Minh Thủy, thế nên trước đây một lòng một dạ theo hầu quỷ tu, cảm thấy gã là bạn đời của tôn sư, nhưng chân tướng bị vạch trần, Lưu thiên sư đã trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nên dùng tư thế gì để tiếp tục đối mặt với quỷ tu và Sở Úc, nên các âm sai cũng không để gã ta vào mắt.
Ngay lúc này, điện thoại của Tần Phong bỗng nhiên reo lên, là tiếng chuông đặc biệt cho sự việc khẩn cấp của Địa Phủ, anh bắt ngay, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy cái giọng sốt sắng của Lục Lân: "Tần tiên sinh, hai mảnh vỡ của Địa Phủ bị trộm rồi!" "Ai?" Quỷ tu trên đài cao bỗng nhiên thu hồi nét mặt thâm tình tan nát cõi lòng, lạnh lùng nhìn anh nhận điện thoại, không hề gấp gáp. Đôi mắt của Tần Phong khóa chặt gã —— Lục Lân không theo vào lăng cung của quỷ tu, mà là về Địa Phủ lưu thủ, mục đích là vì phòng ngừa quỷ tu dùng quỷ kế đi cướp mảnh vỡ, nhưng bản tôn của quỷ tu ở đây, Lục Lân đã là Nhật Du Thần của Địa Phủ, có tiên chức tăng cường, phái pháo hôi tầm thường đi sao có khả năng đánh thắng được Lục Lân? Trừ phi động thủ là người ông ta không đề phòng. Quả nhiên, thanh âm vẫn luôn ôn nhuận của Lục Lân hiếm thấy vừa tức vừa vội: "Là Cẩn Niên, Cẩn Niên thân mang tội nghiệp bị gia tộc ở nhân gian dùng tà thuật dời qua, rất dễ bị tà thuật điều khiển lần thứ hai, quỷ tu lén sử dụng thuật ngự quỷ với Cẩn Niên, Cẩn Niên đã trộm mảnh vỡ đi rồi, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng bị khống chế không rõ tung tích!" Xoạt xoạt xoạt, toàn thể vũ khí lạnh vũ khí nóng thống nhất chỉ về phía quỷ tu, quỷ tu từ trạng thái sụp đổ ban nãy nhanh chóng khôi phục, có lẽ ban nãy gã kinh ngạc thâm tình là thật, nhưng tuyệt đối có thành phần diễn. "Chậm đã." Quỷ tu một lần nữa lộ ra nụ cười đã tính trước, mỉm cười nói, "Thuật ngự quỷ còn đang có hiệu lực, Hạ Cẩn Niên giờ là ma trành của ta, ta hồn phi phách tán, kết cục của ma trành cũng sẽ giống y như chủ nhân." "Làm từ lúc nào? Làm thế nào?" Tần Phong bình tĩnh hỏi. "Hạ tổng này là người sản xuất vũ khí cho Địa Phủ đúng không? Cậu ta muốn xây dựng công xưởng với quy mô lớn cho Âm Phủ, vậy cần phải thuê công nhân, còn phải đích thân phỏng vấn —— quỷ tới quỷ lui nhiều như vậy, cơ hội ra tay đâu có thiếu." Quỷ tu không hề che giấu, thậm chí còn mang theo tia kiêu ngạo chiến thắng được Địa Phủ, gã nói, "Chúng ta lần thứ hai trở lại lựa chọn ban đầu, lần này đơn giản hơn, Hạ Cẩn Niên, đổi Tiêu Minh Thủy." Sở Úc sững sờ: "Đổi thế nào?" "Hỏi Bạch Vô Thường đại nhân." Quỷ tu nhìn về phía Tạ Kỳ Liên, khóe miệng ngậm lấy nụ cười nghiền ngẫm, "Ta biết ngươi có năng lực này, ngươi là Vô Thường đầu tiên do Thiên Đạo đích thân chọn ra, Quỷ tướng quân thống soái đại quân U Minh, ngươi có cách tìm về ký ức kiếp trước của người tái thế, ngươi trả ký ức của Tiêu Minh Thủy lại cho chàng, ta sẽ thả Hạ Cẩn Niên." Gã toét miệng, nhe răng, lộ ra diện mạo ranh nanh trắng hếu sắc bén rậm rạp chỉ ác quỷ mới có, ác ý nhìn Tạ Kỳ Liên —— gã muốn người bảo vệ trật tự của Địa Phủ, tự mình làm trái trật tự. Tạ Kỳ Liên như là không cảm giác được mưu tính sáng loáng này, bình thản nói: "Mặc dù Tiêu Minh Thủy đã biết chân tướng, có thể sẽ sinh ra hiềm khích với ngươi? Ngươi không phải quỷ thần Thiên Đạo chấp thuận, thế nên cho dù tương lai ngươi thật sự lấy được Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế, ngươi vẫn không thể nào cướp đoạt chức quyền của Địa Phủ, ngươi cần một người biết phép thuật, trật tự âm dương của Địa Phủ, còn sống trên đời cùng ngươi nắm giữ âm dương, ngươi quỷ kẻ đó người, ngươi âm kẻ đó dương, Tiêu Minh Thủy chuyển thế làm người quả thật là lựa chọn tốt nhất, nhưng ngươi không sợ cậu ta trị khỏi bệnh cuồng yêu rồi, không còn phối hợp với ngươi nữa à?" "Ngươi còn từng một thương đánh nát thần hồn của chàng mà, cùng lắm thì lúc đó chúng ta so xem hiềm khích của ai nhỏ hơn." Quỷ tu cười rộ lên, "Đừng quên, trong Hạ Thành còn có ác quỷ đang lẩn trốn đấy, Bạch Vô Thường đại nhân thật sự muốn cùng ta kéo dài đến thiên hoang địa lão ở đây à?" Tạ Kỳ Liên trầm mặc không nói, Tần Phong vỗ vai cậu. "Không kéo dài, không thời gian." Tần Phong thay cậu gật đầu, "Giao dịch đạt thành." Sở Úc lộ ra vẻ khó mà tin được nhìn về phía Tạ Kỳ Liên, Tạ Kỳ Liên lại nhìn Tần Phong, như có đăm chiêu rồi gật đầu: "Nếu anh đã quyết định, vậy được, tôi tin anh." Cậu còn an ủi liếc nhìn Sở Úc, gật đầu: "Chú cũng tin cháu." Hắc Bạch Vô Thường đều đồng ý? Vậy chẳng phải là chuyện này định rồi à, Sở Úc tuyệt vọng che mặt: "Cháu không tin bản thân mình!" "Yên tâm, đơn giản lắm." Tần Phong nháy mắt với cậu ta. "Đàm phán" tạm thời đạt thành điều kiện hai bên đều thoả mãn, nó cũng coi như là lý niệm của xã hội pháp trị hiện đại, mặc kệ số lượng người bị hại là bao nhiêu, cũng phải dùng toàn lực cứu viện. Quỷ tu am hiểu sâu điểm này, gã biết rõ Địa Phủ sẽ không mặc kệ sự an toàn của Hạ Cẩn Niên, cho dù lúc đó gã bị bao vây, bất cứ âm sai nào nã một phát súng gã cũng sẽ trọng thương, không còn có năng lực đối nghịch với Địa Phủ nữa, nhưng Hạ Cẩn Niên bị buộc chung với gã, Địa Phủ chỉ có thể trơ mắt thả gã đi. Tạ Kỳ Liên không dễ nói, nhưng quỷ tu xác định, người như Tần Phong sẽ không đồng ý hy sinh nhân viên phe mình để đoạt được thắng lợi, thế nên Tần Phong gần như không suy nghĩ lâu quá đã đáp ứng điều kiện đó, quỷ tu cũng không quá bất ngờ. Bởi vậy hai bên hẹn nhau một tiếng sau, trao đổi con tin ở một kho hàng cũ vốn thuộc về Tập đoàn Cẩn Tú tại vùng ngoại ô Hạ Thành. Các âm sai tới sớm, Phương Hiểu Niên giận đến mức đi qua đi lại: "Mỗi lần đều như vậy, kẻ địch coi Trời bằng vung muốn làm gì thì làm, chúng ta động thủ lại bó tay bó chân."
Giang Thận vỗ nhẹ vào lưng cậu ta: "Thế nên chúng ta mới là người bảo vệ trật tự." "Uất ức!" Phương Hiểu Niên bĩu môi. Tần Phong và Tạ Kỳ Liên không ở đây, quỷ tu cũng chưa tới, không lâu sau một chiếc xe vũ trang lái ra từ con đường âm dương đả thông lâm thời, còn chưa dừng hẳn, Lục Lân đã nhảy ra ngoài. Tuy rằng dung mạo của ông ta rất trẻ, nhưng số tuổi thật dù sao đã hơn năm mươi, truyền thống hơn lớp người tu hành hiện tại như Sở Úc nhiều, ngày thường luôn ăn mặc quy củ, mái tóc dài bảo dưỡng cẩn thận cũng cột lên ngay ngắn, các âm sai lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lân tùy tiện khoác một cái áo choàng, tóc tai không cột, trực tiếp xõa ra chạy tới đây đấy. "Bọn họ còn chưa tới à?" Lục Lân vừa gặp mặt đã hỏi. "Chưa." Giang Thận cau mày, lập tức bắt lấy cánh tay Lục Lân, "Đừng nhúc nhích, Lục đạo trưởng ông bị chảy máu kìa?" Lục Lân lạnh nhạt xua tay: "Không nghiêm trọng." "Là Tiểu Hạ đánh à?" Giang Thận cau mày, nét mặt lộ ra tức giận, "Quỷ tu này cũng thật là thích đùa bỡn lòng người mà, tà thuật ngự quỷ của gã bị tội nghiệp trên người Tiểu Hạ che giấu, tất nhiên khó phát hiện ra, mà ông đương nhiên không đề phòng Tiểu Hạ, ông đừng cố chống, ở đây có chúng tôi, lát nữa tổ của đội trưởng cũng sẽ tới, không sao đâu." Lục Lân sờ môi gật đầu, nhưng vẫn không có ý định rời đi. Giang Thận cũng có chút tự trách: "Là chúng tôi cân nhắc không chu toàn, Tiểu Hạ giúp Địa Phủ chế tạo vũ khí khoa học kỹ thuật mới, trách nhiệm trọng đại, bản thân lại không có tu vi, xác thực dễ trở thành mục tiêu của kẻ làm loạn, sớm biết như thế chúng tôi nên an bài bảo tiêu cho cậu ấy." "Về sau bù lại cũng còn kịp." Giọng của Tần Phong bỗng nhiên vang lên. Cách đó không xa, hai bóng người một đen một trắng chậm rãi đi tới, trên tay mỗi người cầm một sợi xích màu vàng, sợi xích quấn lấy đôi tay của một người trẻ tuổi đi theo phía sau. Là Sở Úc, nhưng hình như không phải Sở Úc. Người trẻ tuổi không còn mặc áo hoodie quần đùi giày thể thao nữa, mà là mặc một bộ Hán phục biến cách hiện đại. Cậu ta không mặc hoa phục cổ đại chính thống nhìn thấy trong Tiền Duyên Kính, phỏng chừng là vì không tìm được chính phẩm thời trước để lại, lại không quen với quần đùi áo ngắn tay của hiện đại. Mọi người có thể nhận ra được, trên người cậu ta có một tầng quỷ lực Vô Thường di động, chỉ là bị hai sợi xích màu vàng trói buộc trong thân thể, không thể thi thố. Sở Úc vẫn luôn yên tĩnh, cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ, nhìn kỹ sẽ phát hiện môi dưới còn có một vết thương do tự bản thân cắn ra, có thể thấy là đã chịu kích thích không nhỏ. Vừa vặn giờ khắc này, quỷ tu và đội ngũ của gã cũng tới. "Minh Thủy?" Quỷ tu liếc mắt liền thấy được Sở Úc đã thay quần áo khác, đổi thần thái, giọng nói nửa là chần chừ, nửa là khao khát. Ánh mắt của Sở Úc thay đổi, lập tức cúi đầu, vọt tới sau lưng Tạ Kỳ Liên. "Ngươi... lại muốn lừa ta à?" Sở Úc núp sau lưng Tạ Kỳ Liên, chỉ lộ ra nửa cái đầu, giọng nói run rẩy, "Ngươi, ta... ngươi vì sao còn muốn đánh thức ta, ngươi nói, ta nên làm... Khụ, ta nên làm gì để đối mặt với ngươi a..." Quỷ tu nghe xong thần sắc khó nén rung động, đứng bên cạnh là một âm hồn tội nghiệp quấn thân, đôi mắt màu xanh, không có con ngươi, không phải là Hạ Cẩn Niên bị thuật ngự quỷ khống chế à. "A Niên!" Lục Lân kinh ngạc thốt lên, nắm chặt chuôi kiếm, bị Giang Thận đè lại. "Đừng hoảng, tạm thời không có nguy hiểm!" Nhận thân thì nhận thân, lo lắng thì lo lắng, tràng diện nhất thời có chút hỗn loạn, chỉ có Phương Hiểu Niên núp ở hàng sau, vị trí và góc độ phương hướng vừa vặn, ngẩng đầu lên, thấy được Sở Úc cầm trong tay một xấp giấy in đầy chữ, núp sau lưng Tạ Kỳ Liên, đôi môi im lặng ngọ nguậy, hiển nhiên là đang lẩm nhẩm. Phương Hiểu Niên: "???" Sở Úc trợn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]