Chương trước
Chương sau
Thế nhưng hai người tu hành cũng không lạc quan, bọn họ vội vã lấy pháp khí của mình ra, một thanh kiếm gỗ đào một cây phất trần.
Tần Phong thấp giọng hỏi Tạ Kỳ Liên: "Tại sao người tu hành đều dùng kiếm gỗ đánh nhau? Kiếm gỗ không phải dùng để làm pháp sự à?"
Tạ Kỳ Liên cũng ghé vào lỗ tai anh thấp giọng trả lời: "Giống nhau thôi, bọn họ đánh nhau với quỷ quái cũng là dựa vào làm phép, không phải à?"
"Xông lên chém." Tần Phong đương nhiên trả lời, "Lục Lân không phải dùng kiếm thật ư?"
"Nó không chỉ là kiếm thật, còn là một thanh linh kiếm, có thể giấu vào nguyên thần, bằng không anh cho rằng thường ngày ông ta sao qua nổi cổng an ninh xe lửa." Tạ Kỳ Liên nói, "Thiên phú của Lục Lân vạn người chọn một, ông ta có kiếm cốt, tương lai tu được kiếm tâm, nói không chừng có thể làm kiếm tiên đấy. Nhưng hai bên không giống nhau, anh có thể hiểu nghề nghiệp của Lục Lân là vật lý hệ, nhóm người cầm kiếm gỗ này là viễn trình pháp hệ."
Tần Phong vén mí mắt lên: "Cộng tác tốt ơi, cậu chơi trò game nào vậy, khai thật đi."
Tạ Kỳ Liên không hề khách khí: "Ở cạnh anh lâu như vậy, tuyệt đối không dám chơi battle, chơi cũng chỉ chơi offline thôi, anh yên tâm, không có tình huống đồng đội mạng lag đối diện toàn là tuyển thủ đâu."
Khác với đạo diễn Yến run lẩy bẩy và đạo trưởng sẵn sàng nghênh địch, toàn bộ đội khảo cổ lộ ra vẻ hưng phấn không kìm nén được.
"Đây là lịch sử sống đó, cho dù không thể chụp lại phong thổ nơi này để làm tài liệu khảo cổ công khai, nhưng nó có thể nghiệm chứng suy đoán của chúng ta, cung cấp cho chúng ta hướng khảo cổ chân thực..." Giáo sư Mạnh dẫn đội lải nhải một tràng, hai mắt sáng lên.
Đạo diễn Yến suy yếu run rẩy, rất muốn nhào lên túm lấy ông ta quơ quơ, đồng thời rống cho một câu: Làm học thuật cũng phải chú ý thời gian và trường hợp, có thể mang chút kính ý với mấy chuyện ma quỷ như vậy được không, cho dù là giả bộ sợ cũng phải có sợ đã chứ!
Từ hiệu quả thị giác xem xét, thành trấn biên tái hồi tưởng ra này, là nơi rất náo nhiệt phồn hoa.
Cũng không phải nó xa hoa phú quý cỡ nào, nhà cửa bên đường không cao, có đặc điểm cửa sổ nhỏ tường dày của vùng đất bão cát lạnh lẽo, nối dài thành mảng, toàn thành đâu đâu cũng là màu vàng đất, đầu phố treo đầy những vật trang sức đậm phong tình các tộc, thương khách qua lại mặc đủ kiểu trang phục, có không ít người khẩu âm đặc mùi Tây Vực, cò kè mặc cả với ông chủ mập của đội buôn Trung Nguyên, giả vờ không hiểu ngôn ngữ của nhau, tự động quên đi yêu cầu xuống giá của đối phương, nhưng có thể mắng lại một cách tinh chuẩn khi hai bên nói lời thô tục.
Binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh đi ngang qua, mắt nhìn thẳng, bán đồ ăn ngồi lật mấy lá rau bị gió cát hong héo rũ ngay bên chân bọn họ, hoàn toàn không sợ nhóm binh sĩ uy vũ này. Áo choàng quân phục binh sĩ khoác đã giặt trắng bệch, kẽ hở khôi giáp lại lau sáng bóng, hoàn toàn nhìn không ra là đang thủ biên ở vùng tái ngoại bão cát đầy trời, còn tưởng rằng là cấm quân của nơi giàu có và đông đúc như kinh kỳ.
Các đạo trưởng kéo đội học giả khảo cổ cuồng nhiệt tránh xa người đi đường, thành trấn hồi tưởng vẫn là bóng ma, nhưng các đạo trưởng không dám để những hình chiếu cổ nhân này tùy ý xuyên qua người người sống, hai Vô Thường ngược lại không thèm để ý, nhưng căn cứ lễ nghi làm quỷ, tùy tiện xuyên qua thân thể người là rất không lễ phép, hai người họ cũng theo bản năng tránh đi.
Chợ phiên náo nhiệt bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dày đặc.
Đội học giả khảo cổ tò mò rướn cổ lên, chỉ có sắc mặt Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên thay đổi.
Quân sĩ trên lưng ngựa vội vội vàng vàng, vừa vào thành đã lập tức rống to: "Tránh ra, tránh ra —— tướng quân ở đâu?"
Tướng sĩ ven đường chỉ hướng, chỉ nghe người lính thúc ngựa tới nọ khàn giọng la lên: "Tướng quân —— bệ hạ băng hà —— tướng quân! Bệ hạ băng hà——"
Mọi người cảm giác như đang xem một bộ phim toàn tức, kịch tình như sắp tiến tới điểm mấu chốt, nhưng Tần Phong rõ ràng cảm giác được khí áp quanh người Tạ Kỳ Liên chợt giảm xuống.
Rất nhanh, Tạ Kỳ Liên choáng váng, cúi đầu nhìn tay mình, Tần Phong đang dùng sức nắm lấy cổ tay cậu, tuy rằng không nói gì, nhưng Tạ Kỳ Liên cảm thấy Tần Phong đã hiểu.
Thế nên cậu chậm rãi giơ tay lên, cũng nắm lấy cổ tay Tần Phong.
Tần Phong thấp giọng nói: "Không bằng, gọi Giang Thận tới đây đi."
"Không sao." Tạ Kỳ Liên nhắm mắt lại, "Anh cứ quan tâm sẽ bị loạn."
"Nhưng..." Tần Phong mím môi, Tạ Kỳ Liên giơ tay lên cản anh lại.
"Tôi biết anh sợ cái gì. Tôi bảo đảm, tôi không có khó chịu. Mà ngược lại——" Tạ Kỳ Liên cười rộ lên, khóe miệng mang theo ý cười kiêu căng, "Tôi cảm thấy nếu anh xem xong tôi chết thế nào, anh sẽ điên cuồng sùng bái tôi."
Tần Phong duỗi cánh tay qua, trực tiếp ôm eo cậu: "Không cần xem, tôi đã điên cuồng rồi, gần đây còn định đăng ký một lớp bổ túc học xem phải làm sao để vỗ mông ngựa nè."
Tạ Kỳ Liên xấc một tiếng, nghiêm mặt nói: "Tôi đang lo là —— chúng ta e rằng đã một câu thành tiên tri rồi, hiện tại trận chiến này, rõ ràng không phải trùng hợp, đã nhìn ra được là nhằm vào tôi, chín phần mười có khả năng là quỷ tu kia núp bóng phía sau gian lận, chỉ là tôi không biết ả làm được tới mức nào, ở đây có quá nhiều người phàm, sắp xảy ra là một trận đại chiến, nếu Tiền Duyên Kính tiếp tục bị thủ đoạn không biết nào đó kích phát uy lực, lại hồi tưởng thêm lần nữa, khả năng trên đầu chúng ta sẽ rơi xuống mưa tên chân chính đấy."
"Bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ bảo vệ người phàm, điểm này cậu tuyệt đối có thể yên tâm, nhưng cậu thật sự xác định, mưu tính lần này không phải tru tâm à?" Tần Phong giơ tay lên đè vào trái tim Tạ Kỳ Liên, "Cậu thật sự không hề có chút khúc mắc nào ư?"
"Anh cho rằng mấy ngàn năm qua tôi ngồi chơi xơi nước, sống cho qua ngày hả?" Đôi mắt của Tạ Kỳ Liên sáng trưng trong suốt, tuy rằng đen nhánh, lại lóe lên tia sáng trấn tĩnh, cậu cười đè lại mu bàn tay của Tần Phong, "Huống hồ gì, cho dù tôi thật sự thấy khó chịu, không phải còn có anh sao, tôi bảo đảm, lần này nhất định sẽ chui vào lồng ngực anh ôm đầu khóc."
Tần Phong nháy mắt mấy cái, còn rất mong đợi: "Được đấy, lúc đó cậu có thể dùng sơ mi của tôi lau nước mắt."
"Khụ khụ..."
Hai Vô Thường không coi ai ra gì quay đầu, thấy mọi người nhìn trời, móc mũi, giả bộ xem hàng hóa, làm gì cũng có, đạo diễn Yến không run nữa, nhưng mặt lại đỏ lên, che miệng lại thì thầm cái gì thức ăn cho chó.
Tần Phong bình tĩnh nói: "Không cần đi lung tung, hiện tại chúng ta đi tìm Tiền Duyên Kính."
Hắc Bạch Vô Thường gặp chuyện liền trốn, Địa Phủ còn cần mặt không? Thế nên tự nhiên là vượt khó tiến lên, đào pháp khí ra rồi!
Dẫn đội họ Mạnh của đội khảo cổ bỗng nhiên nói: "Tôi có một suy nghĩ! Vừa rồi tôi nghe thấy, tướng quân thủ thành ở đây là một trưởng quan trị quân nghiêm minh, dân gian có không ít người xưng là Chiến Thần, nghe đâu lính địch hoàn toàn không dám xâm phạm, tôi còn để ý nghe ngóng, vị tướng quân này họ Tạ, vừa vặn ngôi mộ mà chúng tôi phát hiện được ở khu di tích, tướng quân chôn trong mộ chủ cũng họ Tạ!"
Tần Phong nháy mắt quay đầu, thấy Tạ Kỳ Liên lấy biên độ cực nhỏ lắc đầu, dùng khẩu hình môi nói: Không phải tôi.
Nhưng cậu hiển nhiên định treo Tần Phong, không chịu kể chi tiết, Tần Phong buồn bực nhìn tòa thành bị hồi tưởng ra, có cảm giác đang xem một bộ phim truyền hình nhiều tập, xem không đã nghiền.
Dẫn đội họ Mạnh nói tiếp: "Tôi hoặc nhiều hoặc ít cũng tiếp xúc với một ít huyền học, nếu ở đây có một ngôi mộ có thể xác định được thân phận của mộ chủ, sau đó xuất hiện Quỷ Thành... Được rồi ông đừng run nữa đạo diễn Yến, không phải Quỷ Thành, là thành gì gì đó, mốc lịch sử của thành này trùng hợp là lúc Tạ tướng quân còn sống, liệu có phải cả hai có liên hệ gì không?"
Thu đạo trưởng nghiêm túc nghĩ một lát, cũng nói: "Lời này có lý, có lẽ Tiền Duyên Kính là vật phẩm chôn cùng của Tạ tướng quân, hoặc là nằm ở gần mộ ông ta, cảm ứng được ý chí ông ta lưu lại, mới kích hoạt?"
Hai đạo trưởng nhìn về phía Tần Phong và Tạ Kỳ Liên: "Không biết... hai vị cảm thấy, chúng ta có cần đi xem mộ của tướng quân không?"
Tần Phong không nói gì, Tạ Kỳ Liên gật đầu: "Ừm, đi xem đi."
Đội khảo cổ đã đánh dấu vị trí của ngôi mộ trên bản đồ, bọn họ lưu luyến nhìn thoáng qua cảnh sắc đường phố, rồi nhấc chân đi tới nghĩa địa.
"Đây là một khu mộ chung." Dẫn đội họ Mạnh ở trên đường giải thích, "Một khu mộ chung như vậy là rất hiếm thấy, khác với tuẫn táng bồi táng, khu mộ này được chôn theo trận hình hành quân của đội ngũ, nhìn liền biết là khu mộ chung của quân đội, hơn nữa liễm cốt hẳn là dân chúng."
Tần Phong quả nhiên hiếu kỳ: "Làm sao để đoán được?"
"Nếu là mai táng tại chỗ trong chiến tranh, không thể tu sửa huyệt mộ, ghi lại cuộc đời, còn có quan tài và vật phẩm chôn cùng, mà nếu là triều đình mai táng theo cấp bậc, lại không thể đơn sơ như thế, vật phẩm chôn cùng đều là những thứ có quy cách cao nhất dân gian thời đó có thể lấy ra, hoàn toàn không xứng đôi với cấp bậc của tướng quân."
Dẫn đội họ Mạnh nói xong, rất nhanh, bọn họ thấy được ngôi mộ đã khai quật một nửa.
"Tới rồi!"
Ngôi mộ xác thực đơn sơ, cơ bản là đào một cái hố to, chôn một đống quan tài chỉnh tề cùng kiểu vào, thậm chí quan tài đã rách bươm ra rồi, gỗ nhìn là biết không phải gỗ tốt, có thể bảo tồn được là dựa vào bão cát và khí hậu khô nơi này, đổi lại là điều kiện tương tự với khu mộ chôn đồng chí di vật văn hóa, đại khái đã sớm nát ra bùn rồi.
"Cuộc đời của mộ chủ ở đây! Trung Dũng Đại tướng quân, Uyển Châu Tạ gia, Tạ Nghiêu."
Ông ta vừa đọc xong, mọi người đều sửng sốt.
Tần Phong sửng sốt lợi hại nhất, ánh mắt của hai đạo trưởng tu hành đã bay lơ, Thu đạo trưởng do dự nửa ngày, hỏi: "Nghiêu nào?"
Chỉ có Tạ Kỳ Liên bình tĩnh, ngân nga nói: "Nghiêu của Nghiêu Thuấn thương sinh."
Đội khảo cổ trầm mặc 3 giây, nháy mắt nổ ra một tiếng rít kích động.
Lúc Tạ Kỳ Liên tới đã tự giới thiệu với hai đạo trưởng, thế nên đội khảo cổ cũng biết bọn họ là âm sai, âm sai là chết rồi mới có thể làm, kết quả người chết này cùng tên với người chết trong mộ, còn không bảo người ta kích động à? Vậy chẳng phải là có nan đề học thuật gì có thể trực tiếp hỏi đối phương ư.
Nhưng rít thì rít, quan tài của mộ chủ đã mục nát rồi, thuộc về trạng thái không đụng vào cũng nát ra cám, một giáo sư ló đầu qua nhìn, giơ tay lên: "Không đúng, ai lấy đèn pin cho tôi xem cái, không đúng, thi thể trong mộ này hình như là nữ thi?"
Mọi người sững sờ, dẫn đội họ Mạnh lại gần, do dự hỏi Tạ Kỳ Liên: "Ơ ừm... Có thể khai quan chứ?"
"Khai đi." Tạ Kỳ Liên gật đầu, "Vong hồn đã vãng sinh, để lại chỉ là vỏ bọc mà thôi, nếu các ông đào đi nghiên cứu, cũng rất có ý nghĩa."
Tập thể đội khảo cổ há hốc mồm, nhưng động tác trên tay không hề chần chừ, chỉ hai ba cái đã xốc quan tài lên, giá trị nòng cốt của ngôi mộ này không ở chỗ quan tài, thế nên có thể tùy cơ ứng biến, không cưỡng cầu quan tài phải hoàn mỹ.
Trong quan tài không có bất cứ thứ gì như gương, hiển nhiên loại bỏ khả năng vật phẩm chôn cùng.
Đột nhiên, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên đồng thời cảm nhận được một tia quái dị, chỉ thấy dẫn đội họ Mạnh vội vã đẩy người đồng sự đứng cạnh quan tài ra, trực tiếp túm lấy một cây xương sườn của mộ chủ, dùng sức bẻ, di cốt phong hoá cấp tốc thành tro!
Thu đạo trưởng kinh hãi: "Ông làm gì——"
Cả Tần Phong cũng không kịp ngăn cản, ai có thể ngờ được, một người phàm bình thường, là đối tượng bọn họ bảo vệ, sẽ thoắt cái sử dụng thủ đoạn kỳ quái chứ?
Di cốt rải vào không trung, sóng gợn mạnh mẽ của tà thuật nổ ra xung quanh.
"Ai!" Tần Phong quát lên một tiếng, đêm ở hoang mạc, tiếng gió thổi từ đằng xa, như là tiếng Khương địch hoang vu nào đó.
Thu đạo trưởng lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất, Lý đạo trưởng vẫn luôn im lặng không biết từ lúc nào đã lấy ra một thanh kiếm, kiếm vừa rút khỏi người của Thu đạo trưởng, mang theo đại lượng máu tươi ẩn chứa linh khí, huyết dịch tung toé xung quanh, vách huyệt bỗng nhiên răng rắc răng rắc nứt ra.
Tập thể đội khảo cổ phát ra tiếng hét sợ hãi, cùng nhau té xỉu, bao quát dẫn đội họ Mạnh không biết vì sao đột nhiên giúp đỡ tà tu, nhiệm vụ của ông ta hình như là dẫn Tạ Kỳ Liên tới đây, thêm vào tài liệu cuối cùng cho tà thuật này, giờ khắc này mang theo biểu tình thỏa mãn đã hoàn thành nhiệm vụ, ngã chổng vó xuống đất.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, "vách" huyệt bắn ngược ra ánh sáng chói lóa, Tần Phong lập tức thấy được cái bóng của mình.
Anh rốt cục không nhịn được cơn tức chửi bậy: "M* kiếp làm ra cho tao cả một nhà gương à???"
Một khu mộ khổng lồ chôn hơn năm mươi quan tài, không biết từ lúc nào, sao làm được, toàn bộ vách tường đã bị thay thành gương.
Lý đạo trưởng ngụy trang khiêm tốn nhe răng nở nụ cười: "Hắc Vô Thường đại nhân quá khen, nếu chỉ có Tiền Duyên Kính, hẳn là không thể thực hiện được kế hoạch của sư phụ, cũng may các vị không biết chừa là gì, phát hiện có bẫy vẫn dám nhảy vào, hơn nữa Hắc Vô Thường đại nhân có một nhược điểm trí mạng —— ngài không nhìn thấy chứng cứ xác thực, sẽ không kết luận nhận định một người là ác, rõ ràng là Vô Thường trừ tội, nhưng lại thích nhìn thấy mặt thiện của người."
Nói xong, hắn liếc nhìn dẫn đội họ Mạnh té xỉu dưới đất: "Vị giáo sư này kỳ thực mới là mấu chốt——"
Tần Phong không chờ hắn nói tiếp, kim quang trong tay tăng mạnh, anh giống như một luồng sương đen bay tới sau lưng Lý đạo trưởng, mạch đao xán lạn bổ xuống đầu, Lý đạo trưởng còn đang nã pháo oa một tiếng phun ra một ngụm tâm huyết, bay ra ngoài nện vào mặt gương, lúc té xuống ma sát ra tiếng kít kít, y hệt như cảnh tượng kinh điển trong phim hoạt hình nào đó.
Hắc y Vô Thường thu đao cười lạnh: "Tôi thấy ông cũng là một người tu hành sống sờ sờ, tiền đồ vô lượng, lại bái quỷ tu làm sư phu? Ông không phải là tự tìm tiền đồ vô lượng sao."
Lý đạo trưởng bị một đao đó phế bỏ tu vi, chặt đứt đạo duyên, giờ khắc này sắc mặt xám xịt đáng sợ, nhưng hắn vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Trận pháp... đã có hiệu lực..."
Tần Phong giật mình, anh thấy trên bốn vách quan tài quả nhiên sáng lên một trận pháp kỳ dị, tấm gương xung quanh chậm rãi biến đổi sắc thái.
Anh lạnh cả người phát hiện —— Tạ Kỳ Liên đã không ở bên cạnh mình.
Thu đạo trưởng trọng thương cố gắng bò dậy, miễn cưỡng dán một lá bùa cầm máu ở sau lưng, cắn răng: "Ông là... tà tu! Tần tiên sinh không hay rồi... Chủ nhân ngôi mộ này, có... có nhân quả rất mạnh với Tạ tiên sinh, tà thuật lũ tặc nhân này làm ra, lợi dụng Tiền Duyên Kính, kéo Tạ tiên sinh... vào trong ký ức lúc còn sống rồi!"
"Lúc còn sống?" Tần Phong bỗng nhiên nhìn vào gương, "Ý ông là gì, tấm gương này sẽ phong lại ký ức ngàn năm làm quỷ của cậu ấy?"
Ai có bản lĩnh phong ấn Bạch Vô Thường! Anh vừa nghĩ vậy, bỗng nhiên nhận ra được —— đối phương không chỉ mượn dùng một nhà Tiền Duyên Kính lớn như vậy, còn sử dụng mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế.
Quả nhiên là nhằm thẳng vào nhược điểm của Vô Thường mà.
"Phải! Không chỉ ký ức, từng trải, pháp lực... đều không khác gì lúc còn sống..." Thu đạo trưởng cắn răng, "Rất... rất nguy hiểm! Vì mặc kệ xảy ra chuyện gì, Tạ tiên sinh, đều đã chết, ngài ấy đã là vong hồn, bị Tiền Duyên Kính kéo vào trong quá khứ được hồi tưởng vô cùng chân thực, tất nhiên sẽ chết lại lần nữa, nhưng vong hồn không thể chết nữa, nếu ngài không thể cứu Tạ tiên sinh ra trước khi cái chết của Tạ tiên sinh xảy ra..."
Sát ý của Tần Phong hừng hực nối tiếp: "Hồn thể của cậu ấy sẽ bị thương nặng?"
...
*Khương địch là một nhạc cụ của dân tộc người Khương
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.