Chương trước
Chương sau
Hừng đông một ngày đầu hạ, con đường cao tốc đi tỉnh hoàn toàn im lặng, nhưng một giây ngay sau đó tiếng ếch kêu tiếng chim muông quát quát vang lên, sự im lặng ấy đột nhiên bị đánh vỡ——
"Chiếc xe đằng trước, hãy lập tức dừng lại, đừng làm bị thương con tin! Các anh có yêu cầu gì, chúng ta có thể thương lượng!"
Một chiếc xe chở dầu xẹp lốp loạng choạng chạy qua, năm chiếc xe cảnh sát gầm gừ đuổi theo sau, nhưng lại sợ tùy tiện nổ súng sẽ bắn trúng con tin, nên chỉ có thể kêu gọi đầu hàng một cách vô dụng.
Trung tâm chỉ huy viễn trình căn dặn: "Lão A, trên xe tổng cộng có tám con tin, nhất định phải tận khả năng lớn nhất giải cứu bọn họ!"
Trong chiếc xe đầu tiên, Tần Phong ngồi cạnh ghế lái nghe vậy sửng sốt: "Thông tin chính xác chứ? Buồng lái của xe chở dầu nhiều nhất chỉ có thể ngồi ba người, bọn bắt cóc đã ngồi hết rồi, tám con tin kia..." Anh dừng lại một chút, rồi nổi giận, "Bọn họ bị nhét vào bồn chứa?"
"Bồn chứa xăng hẳn đã bị cải tạo, hơn nữa van thở chỗ cổ bồn không đóng nắp lại, với tốc độ chạy này, nếu có xăng cũng không tới một nửa, người bên trong không chết ngay được." Cảnh sát trẻ tuổi đang lái xe nói.
—— nhưng nó cũng có nghĩa, quy định về điều kiện an toàn trong quá trình vận chuyển xăng xầu đã bị bọn bắt cóc này vi phạm hết, chỉ cần có một chút sơ sẩy là sẽ nổ tung ngay.
Tần Phong cầm loa, chiếu theo câu từ tiêu chuẩn kêu gọi bọn bắt cóc đàm phám thêm lần nữa, nhưng đáng tiếc từng câu từng chữ đằng đằng sát khí, giấu cũng không giấu được —— dù sao mọi người ở đây đều biết bọn bắt cóc hung hãn tàn bạo này tuyệt đối không đầu hàng, từ lúc bắt cóc con tin tới giờ chúng không đưa ra yêu cầu gì, tình huống bắt cóc như vậy rất hiếm thấy, thường thường cũng càng vướng tay vướng chân, chỉ sợ mục đích của chúng là giết con tin, chế tạo ra "điểm nóng" cho dư luận để kích động suy nghĩ khủng bố phản xã hội.
Vì thế Tần Phong cau mày phát lệnh vào kênh: "Toàn thể chú ý, một khi có cơ hội lập tức bắn chết! Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được con tin!"
Thường Bằng Viễn lái xe cho anh rốt cục nhịn không được nữa: "Mẹ k*p, lũ rắn độc này có phải có đặc chủng xuất ngũ không? Một chiếc xe cà tàng như thế cũng có thể lái qua ba trạm!"
"Không được làm nhiễu kênh." Tần Phong răn dạy.
Thường Bằng Viễn dùng khẩu hình nói một câu: mmp!
Truy kích được một hồi, trên đường cao tốc không có đèn đường, xung quanh tối thui, hai bên là cánh đồng xen lẫn đất hoang, tín hiệu bắt đầu trở nên yếu, tin tức của trung tâm chỉ huy cũng vì thế mà ngắt quãng.
Rốt cục, xe bồn càng chạy càng loạng choạng, nhìn cứ như là đang bị một tên xỉn điều khiển vậy, không tới hai giây đồng hồ, nó lật bánh ngã vào con đường bên cạnh, săm lốp còn ma sát ra hai đốm lửa, hại nhóm cảnh sát đằng sau sợ hết cả hồn.
"Mẹ k*p, rốt cuộc cũng dí cạn xăng của mày rồi!" Thường Bằng Viễn xoay vô-lăng trực tiếp lướt qua, vẽ một vòng tròn lớn rồi dừng lại ở đầu bên kia xe bồn.
"Lên!" Tần Phong ngắn gọn hạ lệnh, cầm một khẩu MP5 xông lên.
Nhóm cảnh sát võ trang đầy đủ nối đuôi nhau từ trên xe vọt xuống, ba tên bắt cóc bò ra khỏi buồng lái, một tên trong đó cầm một khẩu súng đã bị cải tạo đến độ sắp nhìn không ra nguyên hình, liều mạng bắn phá, một vị đặc cảnh cầm khiên lập tức xông lên.
"Đừng nổ súng lung tung, coi chừng bồn xăng!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh! Con tin còn ở trong xe!"
"Lập tức gọi 120 chuẩn bị xe——"
Nhân số của lực lượng cảnh sát chiếm ưu thế áp đảo, tên bắt cóc cầm súng đã bắn hết băng đạn, thấy tình thế không ổn, liền nhe nanh múa vuốt lao về phía bồn xăng, nhóm hình cảnh bằng vào kinh nghiệm đoán được hắn muốn phóng hỏa, lập tức vọt tới cố gắng ngăn lại, hai tên khác xoay người bỏ chạy.
"Chúng định——" Một cảnh sát vừa rống lên câu mở đầu, liền thấy đội trưởng Tần Phong của bọn họ xông lên như một cái bóng.
"Đội 1 theo tôi, những người còn lại giải cứu con tin!" Tần Phong nói xong, khẩu MP5 loại nhỏ trong tay bị anh chỉnh thành chế độ bắn liên tục, anh nhắm vào hai nghi phạm chạy đằng trước bắn cảnh cáo.
Nhưng mà hai bóng đen ấy tháo chạy như một cơn bão, tốc độ nhanh kinh người, lúc chạy còn có dư sức mà lia theo hình chữ Z để tránh đạn, Thường Bằng Viễn đuổi theo không nhịn được rống lên: "Có, có khả năng này vì sao không tham dự Thế vận hội Olympic làm vẻ vang cho đất nước!"
Tần Phong lúc này không còn sức đâu mà phê bình Thường Bằng Viễn nói bá láp không đúng thời điểm, vì anh cũng rất kinh ngạc. Thể lực của hai tên bắt cóc đang chạy thật là quá đáng sợ, thành viên của đội bọn họ không chỉ là cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm và tinh anh đặc cảnh, còn có hai võ cảnh trẻ tuổi được điều qua để chấp hành nhiệm vụ liên hợp, sức bật hàng đầu, nhưng không một ai chạy lại hai tên đó cả.
Võ cảnh trẻ tuổi sức bật mạnh, độ kéo dài lại không được lâu, năm phút sau đã thở hồng hộc tụt lại đằng sau.
"Lão A, hai tên đó... tám, tám phần mười, là cắn thuốc rồi..." Võ cảnh hự hự, "Cậu cẩn thận đó..."
Hừng đông tối om, chốn hoang tàn không người, bọn bắt cóc thể năng dị thường, đều đủ để lên chương trình Ý kiến hôm nay hoặc Lời giải khoa học rồi, nhưng cảm xúc của Tần Phong lại không có bất cứ dao động gì, nhịp thở ổn định, ghìm súng đuổi theo không buông.
Bởi vì mặc kệ kẻ địch quái lạ cỡ nào, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành.
Tần Phong thuộc loại hình sức bật và tốc độ không mạnh, nhưng sức chịu đựng lại kinh người, hơn nữa còn rất cố chấp, anh từng đuổi theo một tên cướp chạy gần mười km, chạy đến cuối cùng tên cướp ấy quỳ xuống đầu hàng, ói ra mật xanh.
Bất luận thể năng của bọn bắt cóc là kinh người thật, hay cắn thuốc kích thích gì, Tần Phong cũng đã có chuẩn bị kéo tới cuối cùng, các đồng nghiệp đằng sau dần tụt lại, vì trời tối quá, bọn họ không dám tùy tiện nổ súng, cuối cùng chỉ có mình Tần Phong rượt theo, nhờ thế mà anh không cần bận tâm gì nữa, nâng súng lên bắn.
"Lão A... không an toàn, nếu không đừng đuổi theo——" Đại khái là tín hiệu không ổn định, giọng của đồng nghiệp trong tai nghe còn kèm theo cả tiếng xẹt xẹt của dòng điện.
Băng đạn thứ hai đã hết, tên bắt cóc bên trái rốt cục im lặng ngã xuống, tên còn lại thấy thế càng chạy hình chữ Z hăng tiết hơn, Tần Phong báo cáo với kênh: "Một tên đã trúng đạn ngã xuống, điều hai người tới kiểm tra xem!"
"... A... tín hiệu không %¥# cậu... ... &%# trở về..." Giọng của đồng nghiệp trong kênh vặn vẹo như Siri* của một chiếc điện thoại sắp chết máy.
Tần Phong không trả lời, nhóm tội phạm này quá nguy hiểm, anh không thể để chúng thoát được, chúng không chỉ là thành viên nòng cốt của một băng tội phạm khóa tỉnh cỡ lớn bọn họ đang truy lùng, mỗi tên đồng thời cũng là quân sát nhân tay đầy nợ máu, ai biết trên đường tháo chạy chúng còn sẽ làm ra chuyện gì.
Đêm đen bao phủ cánh đồng hoang, tiếng gọi của các đội viên phía sau đã bị bóng đêm nuốt hết, Tần Phong chỉ có thể nghe thấy tiếng mình thở dốc, bước chân của tên chạy đằng trước vẫn như đang bay, chậm rãi còn kéo ra khoảng cách với anh, ngay khi Tần Phong nổi giận cho rằng mình sắp mất dấu, tốc độ của hắn bỗng nhiên chậm lại, như là cuối cùng cũng từ một quán quân chạy cự li dài ở Thế vận hội Olympic biến về người thường.
Không kịp ngẫm lại sự dị thường trong đó, Tần Phong giơ súng lên quát: "Ngồi xổm xuống! Giơ tay lên! Nếu không tôi bắn!"
—— kỳ thực đợt bắn ban nãy đã nã hết đạn rồi, trong lúc chạy lại không kịp đổi băng, bằng không Tần Phong đã trực tiếp nổ súng.
Tên chạy đằng trước quả nhiên dừng lại, Tần Phong đứng cách hắn tầm 3m, cảnh giác nhìn, chuẩn bị móc chiếc còng treo trên eo ra —— nếu có thể bắt sống tự nhiên là tốt nhất, bắt sống sẽ giúp được nhiều hơn cho phần sau của vụ án.
Ánh trăng bị mây đen che khuất, thế nên chỉ có thể đại khái nhìn ra đứng ở đối diện là một gã trung niên, dáng hơi phát tướng, thật không rõ vừa nãy hắn làm sao có thể chạy nhanh như vậy được.
Gã trung niên đỡ đầu gối, thở hổn hển hai cái, nói: "Tôi... không chạy nữa... không chạy..."
Thấy hắn thở hổn hển, Tần Phong chậm rãi bước tới, chỉ nòng súng vào hắn: "Ngồi xổm xuống, giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra để tôi thấy rõ bàn tay của ông không nắm gì cả!"
Gã trung niên làm theo chậm rãi ngồi xuống, cánh tay từng chút từng chút nâng lên.
Tần Phong nhìn chằm chằm, mồ hôi chảy vào mắt cũng không nháy một cái.
Bỗng nhiên, biểu tình của gã trung niên thay đổi, chỉ thấy hắn ngẩng lên nở nụ cười: "Chàng trai à, băng đạn hết rồi phải không?"
Tần Phong giật mình, một giây sau gã trung niên thoạt nhìn đang thở hổn hển đó nhảy bật lên, một con dao gấp Thụy Sĩ trượt ra từ trong tay áo, hắn rống lên nhào tới, sức bật mạnh như núi lở, nện lên người Tần Phong.
Tần Phong không có nửa giây thả lỏng, thân thể phản xạ có điều kiện trực tiếp trở tay đón, hai người tới lui giao thủ với nhau.
Gã trung niên liều mạng này hiển nhiên thua xa đội trưởng hình cảnh thanh niên trai tráng, đã được huấn luyện bài bảng, Tần Phong giã báng súng vào cổ tay hắn, gã trung niên thét lên, xương cổ tay bị gãy rồi, dao cũng rơi xuống đất.
Nhưng đột nhiên, Tần Phong khó hiểu cảm giác được nguy hiểm, anh xoay mình lăn xa khỏi chỗ đó, hình như có một viên đạn xẹt qua vai trái của anh, máu bắn ra, không biết có phải là do adrenalin hay không, vết thương không mấy đau đớn, nhưng Tần Phong lại cảm giác được một cơn ớn lạnh.
Súng bắn tỉa?
Xung quanh trống trải, điểm bắn ở đâu? Một cảm giác rét lạnh đến chết lặng bao lấy nửa người —— lẽ nào anh bị kim gây mê bắn trúng? Tần Phong còn chưa kịp phản ứng, gã trung niên đã dùng cái tay còn lại nhặt dao lên, đâm thẳng vào thân thể Tần Phong từ khe hở bên cạnh của áo chống đạn.
Dao không có rãnh máu, thế nên Tần Phong phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay cầm dao của đối phương, không để hắn rút dao ra, đau đớn và cảm giác nguy hiểm cũng kích thích Tần Phong, anh giơ khẩu súng trong tay lên, điên cuồng đập vào ót gã trung niên.
Sau nhiều cú đập liên tục và nhanh, gã bắt cóc trung niên im lặng ngã xuống, Tần Phong cũng thở hổn hển, theo từng nhịp thở, anh nếm được mùi máu.
Anh dùng súng đỡ lấy người mình, sau đó một cảm giác đau nhói từ dưới len lên trên khiến anh không đứng vững được nữa, anh cúi người phun ra một ngụm máu. Vừa nãy trong lúc đánh nhau tai nghe đã rơi mất rồi, trời tối quá, anh không nhìn rõ là rơi ở đâu nữa. Anh lăn tới sau lưng gã trung niên, cố né tránh tay súng bắn tỉa có khả năng vẫn còn ở đây, sau đó thử lục tìm chiếc di động mình để trong túi, nhưng cơn đau dẫn đến tứ chi vô lực khiến động tác đơn giản này trở nên trắc trở vô cùng.
... có mai phục ẩn núp... nguy hiểm, phải báo cho đội viên...
... lật thuyền trong cống rồi...
Mấy phút sau, ngón tay của Tần Phong co giật vài cái, rồi chậm rãi im lặng.
.
.
.
Dường như chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn, Tần Phong đã mở mắt ra, anh dùng một động tác chiến thuật cực kỳ tiêu chuẩn nhảy bật lên, cùng gã trung niên bốn mắt nhìn nhau.
Trong đêm đen, dưới mặt đất, thi thể của cảnh sát hình sự và tội phạm xóa tan hiềm khích lúc trước nằm cạnh nhau, mà bản thân họ, hoặc nên nói là bản quỷ, đang nhìn nhau.
Thời gian tựa như dừng lại ở giây này, Tần Phong nhìn mình "bình thản" nằm dưới đất, lại nhìn gã trung niên cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ phía đối diện, trực tiếp nhào tới.
Gã trung niên hẳn là định nói câu gì, mí mắt Tần Phong giật giật, trực tiếp tung quyền đấm hắn ngã thẳng cẳng.
Lúc này áng mây đen trên trời vừa vặn bay đi, lộ ra ánh trăng trong suốt, Tần Phong nhìn rõ: Anh và gã trung niên đều không có bóng.
Hình thù của chân cũng có chút giả dối, Tần Phong thử nhúc nhích một cái, chân vẫn còn.
Chỉ là nhìn lại "mình" nằm dưới đất, răng rắc... Đại khái là tiếng thế giới quan vỡ vụn đi.
"Đệt!" Quỷ trung niên rú lên một tiếng, Tần Phong bị rú đến tỉnh hồn, tiếp tục cưỡi lên người hắn, tay năm tay mười hành hung, đánh cho quỷ trung niên biến hình, Tần Phong nắm cánh tay của hắn, chân đạp lưng hắn, kéo hắn dài lại dài ra, không biết sao khiến người đột nhiên nhớ tới loài Slime trong mấy trò chơi.
"Đệt a a a!" Quỷ trung niên phát ra một tiếng khóc thét đúng nghĩa đen, "Phản ứng của mày bị đơ rồi hả, không nhìn ra được à! Mẹ k*p chết cả rồi mà mày còn tính đánh với tao ư!"
"Chết rồi mày cũng là tội phạm, tao cũng là cảnh sát!" Tần Phong có chút giận, giọng nói mang theo lệ khí, "Mày giết tao còn không cho tao đánh mày à?"
"Cứu... Cứu mạng! Bạo lực chấp pháp kìa!"
"Quỷ... nghi phạm, do ông có hành vi bạo lực phản kháng, tôi có quyền dùng mọi thủ đoạn với ông!"
Tiếng quỷ khóc vang xa ba dặm, Tần Phong trực tiếp lột giày của hắn xuống nhét vào miệng hắn.
Tần Phong đứng lên đạp thêm một cái nữa, đạp cho đầu của quỷ trung niên xoay mấy vòng trên cổ.
Trong lúc đánh nhau, anh đụng vào "thân thể" của mình, tay anh xuyên qua nó, không chạm vào được. Nhiệt huyết chiến đấu với tội phạm chỉ trong nháy mắt đã tụt xuống, anh chậm rãi làm lạnh suy nghĩ, dù là chất gây ảo giác loại mới nhất trước đây từng tiếp xúc cũng không thể tạo ra cảnh tượng chân thực trước mắt ——
Cho nên anh thật sự đã, chết rồi?
Leng keng...
Leng keng —— leng keng!
Trong bóng đêm, một âm thanh quỷ dị có tiết tấu vang lên từ đằng xa, sắc mặt của quỷ trung niên bỗng nhiên trở nên xấu xí vô cùng.
Hắn liều mạng phun chiếc giày ra, run rẩy nói: "Đồng chí cảnh sát à, cậu đừng đánh nữa, chúng ta chạy mau đi——"
"Chạy? Chạy đi đâu!"
Một tiếng quát to, mang theo tiếng vọng khôn cùng, như tiếng chuông to vang lên bên tai quỷ trung niên, hình thù của hắn lay động, như một cụm sương mù muốn tan đi.
Hai sợi dây xích lạnh lẽo tận xương một trái một phải bay tới, một sợi quấn lấy cổ quỷ trung niên, khuôn mặt vốn đã bị đánh vặn vẹo của hắn lập tức trắng bệch, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy uể oải xuống, như một quả bóng cao su bị xì hơi treo trên sợi xích ấy vậy.
Sợi xích đồng thời bay tới thứ hai thì quấn lấy Tần Phong.
Hơi lạnh trên xích tràn ra, như muốn đông cứng Tần Phong, biến cố đột nhiên xuất hiện này khiến anh một lần nữa mê mang, trầm mặc cân nhắc một lát, anh không vội phản kháng, mà là thuận theo sợi xích nhìn qua —— có hai bóng đen nghịch ánh trăng, cao gầy, bị sương đen bọc vào giữa, cũng không có bóng.
Hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của anh nói cho anh biết, nếu không biết rõ sâu cạn của kẻ địch, thậm chí không biết bọn họ là gì, động thủ không phải là thượng sách.
Giọng nói trung khí mười phần vừa nãy hô lên: "Quỷ nghi phạm, các ngươi đã bị bắt!"
Tần Phong: "..."
Quỷ trung niên: "..." Ê, không có bắt chước câu từ của đồng chí cảnh sát đó chứ?
Bóng đen chậm rãi bay tới trước mặt, cái bóng cao hơn bên trái giật sợi xích, mở miệng nói chuyện, Tần Phong từ tiếng vọng quái dị ấy nghe ra nó là giọng của một người thanh niên trẻ tuổi:
"Thành thật chút đi, chết cũng đã chết rồi, còn không quên đánh nhau, không hổ là ác quỷ."
Hể?
Tần Phong cau mày, tuy rằng mọi thứ trước mắt hoang đường vô cùng, nhưng anh cũng có nghe kể về truyền thuyết dân gian, ác quỷ là gì anh không ngốc đến mức không biết được.
Tần Phong chậm rãi mở miệng: "Các anh bắt sai rồi? Tôi là cảnh sát."
Bóng đen không hề khách khí quát lên: "Âm sai câu hồn, Lệnh Câu Hồn không
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.