Bắc Kinh, một tháng sau...
Ngày cuối cùng của năm 2015 cảm giác như ngắn lại. Người ta thậm chí còn muốn ngày này kéo dài ra thêm nữa. Một năm nhanh chóng kết thúc, mà khi quay đầu nhìn lại họ vẫn chưa biết mình đã làm được gì. Thời gian là vậy, trôi nhanh nhất là thời gian mà chậm nhất cũng là nó. Khi người ta hạnh phúc, thời gian dường như cố tình ăn gian cắt ngắn đi những khoảnh khắc tốt đẹp. Còn khi người ta đau khổ, thời gian lại giống như tàn nhẫn kéo dài khiến con người ta sống trong sự dằn vặt, day dứt không nguôi. Nhưng cũng chính vì ý nghĩa đó mà mỗi người thêm trân trọng giá trị của hạnh phúc, biết tận hưởng từng khoảnh khắc đáng giá mà nó đem lại. Và khi những ngày cuối năm dần đến, họ lại mong nó trôi qua thật nhanh để được ở bên những người mình yêu quý.
Mấy năm nay Lệ Dĩnh không hề cho bản thân một cơ hội được nghỉ ngơi. Bây giờ chính là lúc đó. Cô cho Nancy nghỉ phép ba ngày. Và ba ngày đó, Lệ Dĩnh muốn dành thời gian bên những người thân của cô. Vali đã được xếp sẵn để trước cửa ra vào, Lệ Dĩnh chuẩn bị sẵn sàng từ xế chiều đợi người tới đón cô.
Đúng 6 giờ tối, bên ngoài cửa vọng lên tiếng máy ô tô. Lệ Dĩnh biết người cô đang đợi đã tới. Thậm chí người đó còn chưa có gõ cửa, Lệ Dĩnh đã nhanh tay mở cửa đón.
"Thành ca, anh đến thật đúng giờ"
Lạc Thành đứng trước cửa, giả bộ nghiêm nghị, gập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-van-thay-anh/3014571/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.