Bắc Kinh, mười năm trước...
Giang Chấn nhận Lệ Dĩnh làm con nuôi, đưa cô lên Bắc Kinh, với thân phận chỉ là một thương gia buôn bán nhỏ. Lệ Dĩnh vẫn luôn tin là như thế. Hai ngôi nhà mà Giang Chấn thường lui tới ở Thượng Hải và Bắc Kinh, trông qua có vẻ đơn giản. Nhưng không phải ai cũng biết giá trị của nó. Giang Chấn muốn Lệ Dĩnh được thoải mái, tự tin bước đi trên đôi chân của chính mình mà không có chút vướng bận nào. Một ngày nào đó, nếu như không còn đường lui, nếu như Lệ Dĩnh thực sự không chống chọi được nữa...một người cha như ông sẽ đứng ra che chở cho Lệ Dĩnh. Mà thực tế là mười năm sau đó, và có thể là sau nữa, việc này cũng không cần thiết.
Lệ Dĩnh lên Bắc Kinh, ngoài Giang Chấn thì người thân với cô chính là Lạc Thành và Tiểu Tịch. Hồi đó, Lệ Dĩnh mới bước chân vào nghề, thời gian cũng có nhiều, vẫn thường chơi với Tiểu Tịch lúc rảnh rỗi. Cô thân thiết gọi Lạc Thành một tiếng "Thành ca", dù trước đó Lạc Thành mất một thời gian khá lâu để quen với việc không gọi cô là "tiểu thư". Những lúc cô ở trong căn nhà gỗ của cha cô cũng không ít. Những người ra vào nơi này, cô đều quen mặt. Nhưng một ngày, có một chàng trai lạ mặt xuất hiện.
Tính cô hay vội vàng, chỉ là muốn ra ngoài mua một ít phấn hoa ươm trong vườn của Giang Chấn. Vậy mà đầu vẫn ngước vào trong gọi với lại cha cô, nhưng chân vẫn bước đi gấp gáp. Thế rồi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-van-thay-anh/3014517/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.