Tố Thu thích thú vì nhận thức được hành động kéo Lệ Dĩnh đi của cô sẽ khiến Kiến Hoa tức đến đỏ mắt. Khoảng cách xa nhất bây giờ chính là hai người yêu nhau ở chung trong một căn nhà, mà mỗi người một tầng, mỗi người một phòng và đương nhiên là mỗi người một giường. Cũng không biết Kiến Hoa lúc nào mới ngủ được, có điều cả đêm đèn phòng anh không hề tắt. Kiến Hoa cứ xoay qua xoay lại trên giường, mở mắt đăm chiêu nhìn trần nhà. Chỉ có duy nhất một tối hôm nay hai người ở bên nhau, vậy mà giờ Lệ Dĩnh lại đang trong phòng Tố Thu. Khi mọi người chìm sâu vào giấc ngủ thì Kiến Hoa vẫn thao thức không ngủ được. Còn đến khi mọi người đã chào bình minh thì lúc đó Kiến Hoa mới bắt được giấc ngủ một lúc.
Lệ Dĩnh vừa trở ra từ phòng tắm, mặc một chiếc váy đỏ thêu hoa văn truyền thống. Chiếc váy này là do Nancy đã chuẩn bị cho cô, vì hôm nay là mừng thọ của mẹ Kiến Hoa. Mặc đồ màu đỏ và hoa văn cổ mới phù hợp. Chiếc váy Lệ Dĩnh mặc vừa vặn với thân hình của cô, cổ cách điệu giống một chiếc yếm, để lộ bả vai trắng muốt.
"Lệ Dĩnh, cậu lên tầng gọi anh hai dậy đi" - Tố Thu dặn Lệ Dĩnh trước khi mở cửa xuống nhà.
Câu nói của Tố Thu chỉ là một cách hợp thức hóa cho Lệ Dĩnh rời khỏi phòng mà lên tầng trên với Kiến Hoa. Chẳng đợi cô nói thì tâm trí của Lệ Dĩnh cũng treo lơ lửng trên đó từ hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-van-thay-anh/3014513/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.