Cũng chỉ ở bên nhau được một đêm, lời nói đâu có nhiều, giờ đây đối với Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, họ hiểu nhau là đủ. Một cái nắm tay, một ánh mắt thâm tình hơn rất nhiều lời nói nào khác. Lệ Dĩnh e ấp trong lòng Kiến Hoa ngủ đến tận sáng, khi mặt trời ló rạng, tia nắng ló qua khe cửa le lói trên gương mặt họ mới tỉnh giấc. Thảnh thơi tản bộ trên con đường mòn hai bên đều trồng hoa dại, nhắm mắt cảm nhận mùi hương của núi rừng, chạm nhẹ bàn tay vào màn sương mờ ảo...mọi cử chỉ đều đơn giản, nhưng là những khoảnh khắc đáng giá nhất. Sau đó, vị tài xế hôm qua đúng giờ Kiến Hoa dặn đến đón Lệ Dĩnh về Hoành Điếm tiếp tục quay phim. Còn anh, lại bí mật rời khỏi Chiết Giang như chưa từng xuất hiện ở đó.
Gần đến Tết Nguyên đán, người người tấp nập trở về nhà để chung vui cùng gia đình thì Kiến Hoa và Lệ Dĩnh lại mỗi người một nơi. Cô vẫn tiếp tục quay Thục Sơn, thỉnh thoảng lại qua Thượng Hải hoàn thành nốt những cảnh quay cuối của Thực tập sinh. Còn Kiến Hoa lại dành chút thời gian ngắn ngủi để về Đài Loan thăm mẹ anh, dù trong lòng thực sự muốn về cùng anh sẽ có Lệ Dĩnh.
Nhưng như vậy cũng tốt, gần đây, phóng viên bám theo anh mọi lúc. Ngay cả nhà của anh ở Thượng Hải mấy hôm trước cũng suýt nữa bị họ phát hiện. Còn may là Khang Vũ tinh ý lách tay lái vào một con phố ngoằn ngèo gần đó, cuối cùng quay trở ra Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-van-thay-anh/3014504/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.