Lệ Dĩnh thoải mái chìm trong giấc ngủ sâu đến tận 7 giờ sáng. Ánh nắng lẽ lói đã chiếu tới đầu giường. Cô vẫn trùm chăn kín đầu, chỉ một vài lọn tóc lưa thưa thò ra bên ngoài. Đã bao lâu nay cô chưa có một giấc ngủ ngon như vậy. Mọi khi vẫn là ở một mình, vẫn chiếc giường đó...đêm qua cũng không có gì khác nhưng cô lại có cảm thấy dễ chịu. Cảm giác yên bình, lại rất an toàn, dù chân cô đang đau nhưng dường như cũng không hề gì.
"...Nếu tình yêu của chúng ta là một cuốn sách
Anh nhất định sẽ gặp em ở những trang đầu tiên..."
Tiếng chuông điện thoại của Lệ Dĩnh reo lên, cuối cùng cũng kéo được cô chui ra khỏi chăn. Rõ là trưng ra một bộ mặt phụng phịu vì đang được hưởng thụ giấc ngủ ngon mà bị tiếng chuông vô duyên phá hỏng.
- Ai lại gọi giờ này vậy?
Lệ Dĩnh túm lấy điện thoại đầu giường, còn chưa kịp mở mắt xem ai gọi đã mở máy:
- Alo.
- Lệ Dĩnh, là anh
Thanh âm nam giới vang lên trong điện thoại khiến Lệ Dĩnh tỉnh táo mở mắt, nét mặt thoải mái khi ngủ cũng tự nhiên biến mất.
- Có chuyện gì không? - Lệ Dĩnh đột ngột đổi giọng, âm điệu tỏ rõ sự ép buộc phải nghe cuộc điện thoại này.
- Hôm nay anh ở Bắc Kinh, có thể gặp nhau một chút không? - Người bên đầu dây giọng nói có vẻ khá trẻ, trong giọng điệu có chứa sự cầu khẩn lẫn kiên nhẫn.
- Không cần thiết. Những gì anh nói em đã nghe. Những gì em muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-van-thay-anh/101437/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.