"Nào, nhìn theo ngón tay bác nhé." Vị đàn ông già dặn mặc áo nghề trắng toát, dài đến ngang đầu gối, giơ ngón trỏ gầy gầy nhăn nheo trước mắt.
Đôi đồng tử nâu sáng lờ đờ chậm rãi di chuyển theo ngón tay. Một đống người đứng đằng sau, trông đều trẻ măng, ai nấy cặm cụi viết lách, đôi lúc ngẩng lên nhìn nhìn, nhòm thật kỹ, tay lia lịa trên tờ giấy, thi thoảng đưa lên đẩy cặp kính dầy cộp.
Sau một vài bài kiểm tra phản ứng cơ thể khác, vị bác sĩ quay lại nói với người phụ nữ trung niên đang nén từng hơi thở nặng trĩu.
"Tạm thời chưa có vấn đề gì nguy hiểm nữa. Cháu cũng vượt qua được kiếp nạn này coi như được sống lại một lần, sẽ không sao đâu, mong gia đình đừng lo lắng quá. Chỉ là chỗ này đang hồi phục một cách kỳ diệu, chúng tôi lại không hề đả động gì đến nó. Vốn dĩ bệnh này chưa hề có cách chữa trị. Nên là vẫn cần ở bệnh viện để kiểm tra nhiều hơn." Ông đang nói thì dừng lại, tay vô thức chỉ lên trán.
Bà trực trào nước mắt. Dòng chảy nóng hổi tuôn ra từ nơi khoé mắt gập lại từng đường vì nếp nhăn. Một người phụ nữ trẻ tuổi, ngồi xuống giường, chạm lên gương mặt tê cứng lạnh ngắt, không một chút cảm giác nào của tôi. Mãi lúc sau, đôi môi khô khốc run lên nói những lời đầu tiên sau vài tháng bất tỉnh.
"Chị..."
"Ừ chị đây." Người kia không kìm được, nấc lên một tiếng, rồi quay qua bên kia: "Mẹ ơi, em tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/3649337/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.