Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kì nghỉ hè. Tôi lo lắng cho những ngày tháng sau này, bởi lẽ tôi còn nhớ tí kiến thức nào đâu. Nhưng tôi vẫn tự trấn an. Mới đầu năm chắc vẫn chưa học được gì đâu nhỉ?
Dắt xe ra cổng, tôi nhớ ra mình phải làm một việc quen thuộc. Đó là đón con bạn thân. Hoa, nhà cùng xóm với tôi, cách nhau có vài nhà thôi. Vì vậy tôi và nó đi xe chung. Tính ra đến giờ là cũng chơi với nhau được 17 năm rồi đấy nhỉ?
"Ây dô, không biết là 17 năm hay là 5 năm đây". Tôi thở dài thườn thượt. Đáng lẽ tôi phải thấy sung sướng tột độ khi được sống lại vào những ngày tháng vui vẻ này mới đúng. Chắc có lẽ tôi vẫn chưa tin được đây có phải thật hay không.
Vừa đến nhà Hoa, con bé nhanh nhẹn cầm mũ bảo hiểm chạy ra.
"Muộn 2 phút rồi đó mày". A, tôi quên mất. Chúng tôi luôn đi vào thời gian cố định, đó là trước giờ vào lớp 7 phút, giờ chỉ còn 5 phút thôi. Tôi không muốn ngày đầu đã đi học muộn đâu. Thế là tôi phóng nhanh hết cỡ.
Bon bon trên con xe điện mới mua, tôi ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh. Tiết trời tháng 7 nắng nóng chói chang. Phố xá mang màu sắc bình dị, thân thuộc biết bao. Tôi phải nhớ cái cảm giác đi dưới tán cây trong những ngày hè oi ả này lắm. Vài tháng trước khi chết, tôi có về lại đây, nhưng đường phố khi ấy thay đổi cả rồi. Nhà cửa, quán xá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/2673249/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.