"Sin2x=2sinx.cosx",..., "Tất cả những công thức này, phải nhớ rõ nghe chưa..." Thầy Beo đang chú tâm giảng bài. Tôi chẳng nhớ nổi mấy công thức này. Nhưng đọc lại rồi sẽ nhớ thôi, dù sao thì cũng đã từng học qua rồi. Tố chất của tôi cũng không hẳn là kém. Đang loay hoay chép bài, một tờ giấy vò nát ném từ dưới lên đập thẳng vào đầu tôi rồi rơi xuống bàn. 'Cái trò mèo này...' Tôi mở tờ giấy ra, trong đó ghi: Sao không trả lời tin nhắn?
Tối qua tôi đã bơ tất cả tin nhắn của Đăng. Nghệch ngoạc viết vài chữ, vo lại rồi ném xuống. Ngay lập tức, tờ giấy ấy lại bay lên bàn tôi. "Không rảnh cái gì? Bận đ** gì mà một tin nhắn cũng không trả lời được?" Tôi vò nát tờ giấy, đưa cho Giang: "Truyền sang bên kia bảo ném vào thùng rác hộ tao".
Quỳnh thấy cảnh tượng này từ đầu đến cuối, liền quay xuống. "Chúng mày diễn trò gì vui thế? Dỗi nhau à?" Tôi nghe thấy, thầm nghĩ 'Con nhỏ này lại bắt đầu giở chứng'.
Đăng nói lớn hơn, đủ để tôi nghe thấy: "Nó bị làm sao ấy. Tao chả làm gì." Nghe có vẻ uất ức. Đúng là bây giờ nó chưa làm gì mình thật. Chưa gì tôi đã cảm thấy có lỗi 'Liệu có quá đáng quá không nhỉ?'
"Có cần tao nói giúp cho không?" Quỳnh càng nói, tôi càng thấy buồn nôn. Bản chất giả tạo ngấm sâu vào trong máu, sao lúc trước tôi ngu đến mức mãi mới nhận ra nhỉ?
"Thôi đi bà nội, có gì mà nói. Quay lên dùm đi." Đăng phẩy phẩy tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/2673245/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.