Cả buổi tối, tôi đến một chữ cũng không viết nổi. Đoạn văn yêu cầu 200 chữ mãi không có cách nào đặt bút. Cứ tí tí là tôi lại mở điện thoại lên xem có thông báo nào không, trong khi rõ ràng là đã bật chuông rồi, chỉ cần nghe tiếng là biết, không cần thiết phải sốt ruột đến vậy.
"A a, sao hồi sáng lại nói năng thiếu suy nghĩ như thế chứ? Nó mà nghĩ mình làm mình làm mẩy quá trớn rồi ghét bỏ mình luôn thì sao?" Tôi cầm điện thoại lắc lên lắc xuống.
Trạng thái hoạt động vẫn sáng, nhưng lại chẳng có tin nhắn nào. Bình thường tối nào cũng nhắn cơ mà.
Tôi chợt nảy ra ý tưởng, liền xách dép chạy ra quán thuốc gần nhà, mua một bịch cao dán vai gáy. Tuy chỉ còn hơi nhức, nhưng đây là cái cớ để cho tên kia cảm thấy có lỗi chứ không phải tôi.
***
Sáng hôm sau, tôi lựa chỗ ở vai để dán. Suy đi tính lại, dán ở gáy thì lộ liễu quá. Tốt nhất là ở vai, áo đồng phục mỏng dính, có thể nhìn xuyên qua được.
"Nhỡ nó không thèm để ý gì đến mình thì có dán ở đâu nó cũng không thấy..." Tôi thở dài, mặc chiếc áo đồng phục trắng tinh, nhẹ nhàng xắn hai bên tay áo.
Cô gái trong gương nay đã tươi tắn và tràn đầy sức sống hơn trước. Da dẻ trắng hồng chứ không phải vẻ xanh xao, có da có thịt hơn chút, cũng tự tin hơn nhiều rồi.
Xách cặp đi xuống dưới nhà, tôi ngồi bệt trên sàn nhà để buộc dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/2673224/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.