Khụ. Tôi ho nhẹ, phấn phủ xộc thẳng vào mũi. Tôi mở điện thoại, bây giờ là 4 giờ chiều. Và tôi đang phải vật lộn với đống đồ make up này. Vì là đồ đi mượn của chị họ nên cũng không rõ có hợp với da mình không, nhưng có còn hơn không. Hồi này đã làm gì nhiều tiền đến nỗi mua đủ đồ make up. Mua được đủ đồ skincare kia đã ngốn 1 đống tiền rồi. Tôi không thể để mặt mũi nhợt nhạt lên sân khấu được.
Bạn nhớ sân khấu gì không? Nay là ngày thi biểu diễn văn nghệ để chọn ra các tiết mục xuất sắc để diễn vào ngày 20 tháng 11.
Sau một tiếng ngồi ê mông mỏi người trước gương, tôi tự tin mỉm cười ngắm nghía lại mình. Tuyệt vời, tôi vẫn áp dụng được kĩ năng make up thượng thừa ngày ấy. Quả là không phí khóa học make up...
A a quên mất, còn tóc tai nữa... Tôi lại bận rộn cầm máy uốn lên. Ôi không khéo muộn giờ mất. Và kết quả sau gần 2 tiếng, tôi chính thức sắp muộn. Đến nơi, mọi người trong phòng thay đồ đã rời đi hết, còn mình Lưu Minh ngồi đó, vẫn kiên trì đợi tôi.
"Anh vừa xin dời tiết mục của mình xuống 2 số rồi. Em thay đồ đi." Lưu Minh chỉ vào chiếc váy hai dây đỏ chói treo trên giá. Bên trên còn đính kim tuyến óng ánh nổi bật nhất giữa đống đồ.
Vì đặt theo size S nên may mắn thay nó khá vừa, ôm chặt sát người tôi. Còn phần khóa đằng sau phải làm sao đây? Tôi sắp trẹo cả cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/2673182/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.