Căn phòng trở nên im ắng. Tôi tắt đèn bàn học, ngồi lặng đi trong bóng tối vài giây. Tình cảm là thứ khiến ta luôn phải bận tâm đến, hết mình vì nó đến điên dại. Chẳng mấy ai là từ chối được cám dỗ của tình yêu. Cả tôi cũng vậy, dù sống đến mấy kiếp cũng thế.
Cạch. Tôi đẩy chiếc cửa hơi han gỉ trên sân thượng. Chút ánh trăng lấp ló sau màn mây đen kịt, có vẻ như đêm nay sẽ có một trận mưa tầm tã. Người qua đường chẳng còn ai. Vài ba chiếc đèn đường nhấp nháy tưởng chừng như sắp hỏng. Một đám thanh niên vụt qua, ai nấy đều cười đùa vui vẻ, trên tay còn cầm hoa như là chút tàn dư của lễ hội. Một chiếc xe dừng lại. Người trên xe vẫn còn mặc bộ đồ bóng đá, rút điện thoại ra bấm phím gọi.
Tôi mỉm cười trìu mến nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, hắng giọng 3 lần rồi mới bấm nghe. Đầu bên kia hớt hải: "Anh xin lỗi... Có chút chuyện nên..."
"Được rồi. Anh ở yên đấy đi."
Người con trai ngó ngang ngó dọc, không hiểu tôi đang nói gì.
"Nhìn lên trên."
Tôi giơ tay lên vẫy. Do tối nên không biết vẻ mặt của Đăng lúc đó thế nào. Cảm giác ngọt ngào của các cặp đôi trong phim, Đăng đem đến cho tôi không phải lần một lần hai, mà là lúc nào cũng vậy.
Tôi thích cảm giác được gặp người mình yêu vào những buổi đêm se lạnh thế này. Ngoài trời 20 độ nhưng Đăng chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh. Tôi chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/2673177/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.