Một tuần cũng nhanh chóng trôi qua, Hàn Minh với Vũ Phong cũng lên đường trở về nhà, cô cũng muốn chở hai người về nhưng anh nói không muốn phiền quá nên cũng thôi
- Mai mốt lên chơi nữa nha!! - Kì Lam vẫy tay cười thật tươi
- Lêu lêu... Ai thèm - Vũ Phong lè lưỡi rồi chạy tọt lên xe
Cậu bị quê đấy... Vì gần tới lúc về nhà mới biết là cô chỉ nói đùa chuyện của Kì Lam, công nhận cô diễn đạt đến nỗi cậu chẳng phân biệt được thật giả... anh thì cứ như cười như biết từ lâu, anh còn lạ gì cô nữa, đó cũng là điều anh sợ nhất ở cô, diễn quá có khi nào đang cười với anh mà sau lưng đang mưu tính hạ độc anh không chừng.. Anh em gì mà một người thật thà còn một người ăn hết phần mưu mô của người kia
Trở về với những cơn sóng biển, những người hàng xóm thân thiện và với cái nhà hàng luôn tấp nập khách khiến hai người cứ như đi nhiều năm mới trở về đây.. Dù sao ở đây vẫn thoáng mát, thanh tĩnh hơn thành phố tấp nập kia, ít nhiều là thế
- Vũ Phong này... - anh ngồi coi ti vi rồi ngó Vũ Phong đang lấy nước uống - Em muốn có một đứa con không??
"Phụt.." Vũ phong đang uống nước mà phun đầy ra nhà chỉ vì câu nói đột ngột của anh. Ho sặc sụa và nhìn anh muốn khóc, cớ gì lại cứ phải lựa vào lúc cậu uống nước mới nói, anh muốn ám sát cậu chắc?
- Anh biết là chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-day-ngay-toi-ra-lenh-day/2177513/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.