Qua một tuần trời, Vũ Phong vẫn còn ảo tưởng mình làm bánh rất giỏi nên thích gì là chế vào và chẳng cần thử lấy một cái mà mang đem cho anh ăn.. Và bây giờ anh đang bị nhét cái bánh quy cậu vừa làm, anh thật thì không muốn ăn nhưng vì thấy cậu cứ hí hửng thì anh hi sinh vì tình yêu mà ăn hết số bánh đó
- Cho tôi miếng! - Kì làm Từ đâu bay ra lấy số bánh trên bàn và chạy thục mạng đem ra chia cho mấy người trong nhà
Vũ Phong ló mắt ra nhìn thì thấy ai cũng khen ngon nên cậu như có đuôi để vẫy, trái tim bay tùm lum.. Cậu có biết được rằng Kì Lam đang phải trừng mắt lầm bầm thì mới có mấy khuôn mặt vui vẻ đó
- Mọi người ăn ngon thế chắc cũng phải thử - cậu đưa tay lên môi mình rồi tròn mắt nhìn cái bánh trên bàn
Đúng lúc đó Hàn Minh chẳng để ý, khi anh quay lại thì cậu đã đưa cái bánh đó lên miệng và nó rớt xuống đất rồi..
- Mặn!! Mẹ ơi! Nó mặn!! - Vũ Phong hét um xùm rồi đi tìm nước uống, cậu đang tự hỏi thế nào mà anh có thể ngốn hết số bánh đó
Khi cậu nhớ ra rằng anh luôn là người cản cậu.. Vũ Phong thở dài và quay đầu nhìn anh và anh liền liếc mắt đi chỗ khác mà không dám nhìn cậu
- Anh biết mà vẫn ăn sao??- cậu nước mắt lưng tròng nhìn anh
Hàn Minh nhăn mặt muốn lắc đầu nhưng không thể chối được nữa nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-day-ngay-toi-ra-lenh-day/2177504/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.