Chương trước
Chương sau
Qua một tuần trời, Vũ Phong vẫn còn ảo tưởng mình làm bánh rất giỏi nên thích gì là chế vào và chẳng cần thử lấy một cái mà mang đem cho anh ăn.. Và bây giờ anh đang bị nhét cái bánh quy cậu vừa làm, anh thật thì không muốn ăn nhưng vì thấy cậu cứ hí hửng thì anh hi sinh vì tình yêu mà ăn hết số bánh đó

- Cho tôi miếng! - Kì làm Từ đâu bay ra lấy số bánh trên bàn và chạy thục mạng đem ra chia cho mấy người trong nhà

Vũ Phong ló mắt ra nhìn thì thấy ai cũng khen ngon nên cậu như có đuôi để vẫy, trái tim bay tùm lum.. Cậu có biết được rằng Kì Lam đang phải trừng mắt lầm bầm thì mới có mấy khuôn mặt vui vẻ đó

- Mọi người ăn ngon thế chắc cũng phải thử - cậu đưa tay lên môi mình rồi tròn mắt nhìn cái bánh trên bàn

Đúng lúc đó Hàn Minh chẳng để ý, khi anh quay lại thì cậu đã đưa cái bánh đó lên miệng và nó rớt xuống đất rồi..

- Mặn!! Mẹ ơi! Nó mặn!! - Vũ Phong hét um xùm rồi đi tìm nước uống, cậu đang tự hỏi thế nào mà anh có thể ngốn hết số bánh đó

Khi cậu nhớ ra rằng anh luôn là người cản cậu.. Vũ Phong thở dài và quay đầu nhìn anh và anh liền liếc mắt đi chỗ khác mà không dám nhìn cậu

- Anh biết mà vẫn ăn sao??- cậu nước mắt lưng tròng nhìn anh

Hàn Minh nhăn mặt muốn lắc đầu nhưng không thể chối được nữa nên anh liền gật đầu

- Sao anh không nói?? - cậu tiến đến gần anh

- Khờ quá! Tuy mặn nhưng là của em làm cho anh thì anh phải ăn chứ!! Không phải là anh không nói mà là chưa tìm được thời điểm thích hợp - anh kéo cậu lại gần rồi nâng cằm cậu và đặt lên má cậu một nụ hôn

- Kì quá!! - Vũ Phong ôm khuôn mặt đỏ ửng của mình rồi hôn nhanh vào má anh và chạy vọt đi

Có ai nhìn thấy đâu.. Có mỗi Kì Lam nhìn thấy mà bao giờ dao cứ đâm vào tim hắn, muốn ứa máu mà chẳng được cô quan tâm thế này trong khi Vũ Phong chỉ cần làm có mỗi cái bánh mặn mà được anh hôn là sao?? Thật bất công với hắn!

Anh thấy hắn như xác khô mà cười, anh để ý thì năm nay hắn cũng tròn 30 rồi, nếu không nhầm thì cô cũng có tình cảm với hắn nhưng không muốn nói, anh cũng muốn hợp đôi lắm nhưng anh không biết cách.. Vụ này anh phải nhờ đến bảo bối của anh rồi

Thấy Quyền Tú vừa đi qua thì anh vội chạy lại, tổng thể thì anh thấy anh ở đây bao nhiêu ngày thì người cô máu me bấy nhiêu, biết là không bao giờ cô đi giết người nhưng nhìn em gái của anh cứ suốt ngày thế này thì anh cũng muốn cho cô một ngày được sạch sẽ tinh tươm, dù gì thì cô cũng cứu anh và cậu thoát khỏi chốn này hai năm rồi còn gì

- Quyền Tú... Em đi chơi với anh đi!! Hôm nay anh muốn đi chơi - Kì Lam vọt từ đâu ra bám sau lưng cô và lê chân xuống đất để cô kéo đi

- Tránh ra.. Người tao toàn máu me cứ bám vào là sao?? Bất cứ một lời đòi đi chơi dù mày hay ai tao cũng đánh nhừ tử!! - cô tâm trạng đang xuống nên vặn người đạp hắn không thương tiếc

Hàn Minh nhìn theo đó mà lùi bước về sau rồi đi tim Vũ Phong.. Số anh còn hên chán.. Tìm cậu khắp chốn mà vẫn chẳng thấy, anh rảo bước đi thật nhanh và hỏi mấy người làm nhưng ai cũng lắc đầu, chỗ này anh cũng quen thuộc quá mà, tìm gần hết mà chẳng thấy cậu đâu

- Vũ Phong! Em ở đâu?? Anh không đùa đâu - Hàn Minh vừa đi vừa gọi thật to

- Anh tìm Vũ Phong sao?? Không phải hai người lại giận dỗi gì sao?? - cô đi nhanh đến chỗ anh rồi liếc xéo - Anh lại làm gì để anh ấy không thèm ló mặt ra ngoài vậy??

- Không!! Anh tìm hết nhà rồi - anh lắc đầu phản biện

Cô thở dài rồi khoác vai anh lôi đi đến một căn phòng, mở đèn và có chục cái màn hình đang hoạt động, giờ anh mới biết là nhà có camera giám sát khắp nơi trừ mấy căn phòng riêng tư

- Anh qua bên kia tua lại đi - cô chỉ tay về phía bên dãy kia còn cô một mình cân hết một bên

Anh tuy không thành thạo như cô nhưng vì chỉ cần liếc qua những gì cô làm thì anh tất nhiên làm được hết.. dóng mắt vào tất cả màn hình và tua lại dần dần... Bỗng anh chợt thấy cậu xuất hiện ở sảnh sau nhà và đang tung tăng đi đâu đó... Anh đang cười thì bỗng vuột mất nụ cười đó khi thấy một người có vẻ to con lực lưỡng bịt khăn lên miệng cậu và cậu bất tỉnh, lôi cậu đi thật nhanh

- Dừng đã.. Để em phóng to - cô chạy lại chỗ anh và biến sắc khi phóng tay cánh tay xăm trổ thì thấy một vết sẹo trên bắp tay tên đó và chỉnh tất cả trở lại hoạt động, màn hình ngoài cổng là chiếc xe đen và tên đó đang cố nhét cậu vào trong

Ngay lập tức Hàn Minh chạy ra ngoài, anh tưởng ở đây sẽ an toàn cho cậu mà tại sao lại thành ra thế này chứ?? Chạy ra đến nơi thì tên đó đã lên xe chạy mất hút, vì sảnh sau và cổng sau ít ai dùng nên chẳng ai đứng canh ở đó..

- Hàn Minh.. Cậu bị sao vậy?? - thấy anh đang tức tối thì hắn liền quay qua cười đùa

- Kì Lam.. Vũ Phong bị bọn khu B bắt mất rồi.. Chúng trà trộn vào đây! - cô chạy từ phía sau giật áo hắn

Hàn Minh càng nghe hai người nói chuyện thì càng tối mặt, muốn giết anh thì cứ tìm đến anh việc gì mà phải cứ kéo theo cậu vào cái trò chơi nguy hiểm này. Anh lại nhớ tới lúc vừa nãy, anh dường như bất lực để chiếc xe đen ấy mang cậu đi mất, thật sự bất lực

- Đưa anh đi gặp lão già muốn giết anh ngay lập tức - anh gằn giọng rồi bẻ cổ tay, đã nói rồi, đụng tới cậu thì anh sẽ chẳng để yên cho một ai

- Anh bình tĩnh đi! Rõ ràng là lão ta rất quan tâm tới Vũ Phong không làm hại đâu - cô lôi điện thoại gọi ai đó và kéo cả hai người một căn phòng

Tiếng chuông khô khốc cuối cùng cũng kết thúc và thay vào đó là giọng một người đàn ông, cô đưa mắt nhìn anh và mở loa to rồi bắt đầu cuộc trò chuyện

- Biết sớm thế!! Cậu ấy còn chưa về đến chỗ tôi mà - ông ta cười với giọng khản đặc

- Nói đi.. Làm gì để ông có thể thả cậu ấy - Hàn Minh không nhịn nổi và mà hét lên - Tôi là người ông muốn trừ khử đây! Ông muốn gì??

- A... Nếu thế thì vào giờ này đầu tuần sau đến chỗ của tôi..- ông ta cười rồi cúp máy

- Ê.. Khoan.. Thế nào mà tôi biết được chỗ ông?- anh vội gào lên nhưng quá muộn

Cô nhíu mày suy nghĩ rồi nhớ ra tấm thẻ của ông ta và đưa cho anh, hắn nhìn theo mà liếc cô

- Cái thẻ này đâu dễ có được... Sao em lại có?? -

- Ừ thì... Có được rồi, hỏi nhiều vừa vừa thôi.. Muốn ăn đấm hả - cô ấp úng rồi hùng hổ gào lên

Anh không quan tâm đến hai người mà nhìn chằm chằm vào cái thẻ có ghi địa chỉ, anh nhét nó vào túi rồi nghiến chặt tay, anh phát điên lên mất, anh đáng ra phải luôn theo sát cậu không nên để cậu chạy lung tung như thế

Những ngày sau anh đều ăn cơm không trôi, anh cứ lo lắng không biết cậu có bị gì hay không, có bị mấy tên ở đó đánh đập không, có được ăn uống đàng hoàng không, những gì anh suy nghĩ lúc này đều có hình bóng cậu, lo lắng đến nỗi đang nửa đêm mà anh cũng bật dậy đi qua đi lại

Về phía cậu thì trái ngược với những gì anh suy nghĩ, anh mà thấy được cái cảnh cậu ngồi trong căn phòng ngủ đầy đủ tiện nghi và cười ha há khi đang xem ti vi thì chắc anh tức ói máu ra mất

- Vũ Phong! Ta có chuyện này muốn nói - người đàn ông kia bước vào nhìn cậu đang cười vui mà chạnh lòng

- Vâng?? - cậu khi bị bắt đến đây thì ông ấy cho cậu tắm rửa, ăn uống và nghỉ ngơi rất đàng hoàng, dù gì cũng là chỗ quen biết nên cậu chẳng có ý niệm gì khi ông bảo bên Kì Lam đang tu sửa nên đưa cậu về và để cậu bất ngờ thì đánh thuốc mê

Nghe thế này thì có trâu có bò nó nghe.. ấy thế mà cậu nhẹ dạ nên cũng cho là thật mà vô tư hưởng thụ... Cậu vô tư đến độ đi lung tung như nhà mình rồi lục lọi đồ đạc. Người đàn ông đang đứng trước mặt cậu giờ để ý thì cũng để tóc dài, có phần hơi nghiêm nghị nhưng theo trí nhớ cực tốt thì cậu nhớ hồi đó gặp ông thì ông luôn để tóc ngắn mà bây giờ lại có tóc dài ngang lưng là điều phi lý

- Bác làm sao mà có tóc dài nhanh thế?? Cháu để mấy năm mới đẹp như thế này được đấy - Vũ Phong gặng hỏi để lấy bí quyết

- Ta thường búi gọn rồi đội tóc giả thôi.. Cháu thấy căn nhà này quen không?? - ông cười rồi tiến lại ngồi gần cậu

Cậu nhìn ông bằng đôi mắt nâu to tròn rồi lắc đầu, cậu còn chẳng biết cái căn nhà này được xây ở đâu chứ đừng nói gì trong nhà thấy quen.. Thấy ông thoáng buồn thì cậu lại tròn mắt dẹt ra hỏi

- Bác thấy khó chịu sao??

- A.. Không.. ta đi đây có việc một chút! - ông cười rồi xoa đầu cậu và đi ra khỏi phòng

Khoảng năm phút thì cậu ra khỏi phòng đi luc lọi đồ ăn, ngồi ăn ngoài phòng khách mà có mấy người giúp việc đi qua nhìn cậu rồi xì xầm gì đó. Vốn tai thính nên cậu nghe rất rõ

- Cậu chủ nhìn y hệt ông chủ luôn... Nghe đâu thất lạc mười năm bây giờ mới tìm được nhưng cậu chủ hình như mất trí nên không nhớ ông chủ là ba mình

Cậu nghe lùng bùng lỗ tai thật.. Nếu căn nhà là của ông ấy và họ đang nói cậu thì chẳng khác nào họ nói cậu là con trai của ông ấy?? Cậu vò đầu bứt tóc, cắn môi vì đây là chuyện không thể nào...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.