- Bao năm tiếp xúc với ông thì tôi nghĩ ông mới là người bệnh hoạn thì đúng hơn... Bộ ông sống ru rú trong nhà sao?? Tôi từng giống ông nhưng tôi đã thay đổi suy nghĩ về khái niệm đó, hai người con trai yêu nhau thì sao? Họ giống chúng ta thôi, cũng là con người, có chân có tay, cũng có tim để yêu.. Và điều tôi nhấn mạnh là đồng tính không phải và tuyệt đối không phải là bệnh... Họ có quyền yêu mà, họ tìm thấy nhau thì có gì sai?? Cho nên ông bước ra khỏi cái lối sống cổ hũ đó đi - hắn nhăn mặt nhìn ông ta
Và ông ta quay mũi giày ra sau và đóng cửa, có vẻ những gì hắn tiếp thu được là dư thừa đối với ông ta.. Hắn nhìn vào mẩu giấy đang cầm, có địa chỉ, thời điểm, nếu hắn chịu đến đó thương lượng thì có vẻ hắn sẽ cứu được cả hai
- Kì Lam? Hàn Minh đâu? - Vũ Phong thấy hắn về vội ngó ngàng ra xe
- Hứa với tôi là cậu sẽ ở yên trong nhà chờ Hàn Minh.. Cậu ấy sẽ ổn, sẽ về sớm thôi - hắn như một người anh trai mà cúi xuống trấn an cậu
Cậu tránh ánh mắt của hắn rồi gật đầu, cậu đang rất lo cho anh... Dù hắn nói trấn an cậu nhưng cậu vẫn không thể an tâm hơn, cậu bắt đầu nguyền rủa cái dáng vẻ này, chí ít cậu phải có dáng khác khác một chít để đỡ bị thế này cơ chứ
- Ngoan lắm.. Giờ cậu vào phòng tắm rửa đi nhé - hắn đưa cậu về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-day-ngay-toi-ra-lenh-day/2177500/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.