Quyền Tú đã lịm dần trên tay của Vũ Phong và Hàn Minh, nét mặt cô vẫn thanh thản không âu lo như đã xong việc của mình. Cậu nhìn thấy cô như vậy thì nước mắt trực trào bỗng nhớ lại lúc cô là Vân Dung cũng vì bảo vệ hai người mà ra đi, sao anh với cậu lại được ở bên nhau còn số phận của cô lúc nào cũng vì hai người mà từ giã cõi đời. Đúng thật là khi vào được bệnh viện cô chỉ cầm cự được đúng ba ngày trong tình trạng hôn mê sâu và tất cả kết thúc ngay rạng sáng của ngày thứ tư
Không khí ảm đạm bao trùm nghĩa trang, cậu đặt bó hoa lên ngôi mộ mới xây, tên cô được khắc lên bia, cậu dựa vào vai anh mà khóc đến sưng cả mắt, anh xoa lưng cậu để xoa dịu bớt sự đau buồn trong cậu và cười buồn nhìn về di ảnh của cô: "Cám ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho Vũ Phong và anh…."
Những đau buồn cũng đã qua, ngôi nhà trên thành phố ấy giờ đây Vũ Phong và Hàn Minh đã dọn về ở vì ở đó có nhiều kỉ niệm hơn là căn nhà kia, anh đã nộp đơn về công ty đi làm trở lại sau hai năm vắng bóng, còn cậu bây giờ là chủ tiệm cả phê đông đúc nhộn nhịp kia
- A..anh Vũ Phong!! - đang làm việc bỗng có tên nào đó nhảy chồm lên lưng cậu - Nhớ anh quá đi!! Tính từ khi quán đóng cửa giờ cũng ba năm rồi!
- Vương Lưu?? Em lớn quá! - cậu quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-day-ngay-toi-ra-lenh-day/2177495/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.