Chương trước
Chương sau
Tính ra mấy năm trôi qua, ai cũng phải xuất hiện vài nếp nhăn nhưng nhìn đi, Hàn Minh và Vũ Phong đây còn trẻ măng, ai nhìn cũng không đoán ra được là hai người đã cập kề tuổi 40. Hôm nay hai người dự tính đi nghỉ mát nhưng nhìn Vũ Duy chân tay lấm lem bùn đất, quần áo thì xộc xệch đang đứng thở hổn hển trước nhà

- Bố đã nói con không được đi đánh nhau rồi cơ mà! Còn bé nữa đâu, sắp lên cấp 3 rồi còn gì! Đánh con trai thì không nói đi sao lại đánh cả con gái, bố cho con đi học võ mấy năm trời để con đi đánh con gái sao? Từ nay đi học xong thì về thẳng nhà, trước 5h bố không thấy con ở nhà thì đừng có nhìn mặt bố - Vũ Phong nghe trường gọi về nhà mà sôi máu, cậu con trai vừa về đến nhà là cậu đã mắng sa sả, mặt đỏ phừng phừng vì giận

Vũ Duy không nói gì mà chỉ cầm cặp lết vào phòng và trườn vào giường, nhóc cũng không muốn nói gì khi thấy Vũ Phong giận, Vũ Duy chưa bao giờ thấy cậu giận tới mức như thế

Hàn Minh thấy Vũ Phong giận đến nỗi máu dồn lên não thì đến gần và vuốt lưng cho cậu đỡ giận, anh chưa kịp la thì cậu đã phản ứng mạnh hơn cả anh, biết thế nào được khi cậu tâm đắc Vũ Duy là đứa con trai chỉ hơi ương ngạnh một chút nhưng không dám làm gì quá đáng nhưng hôm nay một mình nhóc đánh cả lũ con trai lẫn con gái, nhóc thì chỉ trầy xước còn con nhà người ta phải vào viện vì chảy máu đủ thứ

Bữa cơm cũng từ đó mà lặng hẳn đi, Vũ Phong cứ nhìn thấy Vũ Duy là hậm hực ăn cơm, anh nhìn theo mà chỉ biết thở dài lắc đầu, Vũ Duy ăn đúng một chén là đứng lên đi vào phòng một mạch mà không nhìn ai, anh thấy nhóc thất thiểu như con gà rù, anh không bao giờ tin Vũ Duy đánh người vô cơ như lời mấy đứa kia nói được

Hàn Minh đợi đến khi Vũ Phong về phòng thì anh gõ cửa bên Vũ Duy rồi nhẹ giọng

- Ba đây! Mở cửa cho ba!

- Con mệt, con muốn ngủ, ba có mắng gì thì mắng nhanh nhanh đi - Vũ duy mở cửa dựa tường, mặt ỉu xìu nhìn anh

- Không, ba biết con không đánh người vô cớ. Con nói ba biết tại sao con lại đánh lũ trẻ ấy? - Hàn Minh vội cười hiền rồi xoa đầu nhóc, bình thường anh thích rượt đuổi oắt con này hơn là thấy nhóc ta buồn rầu thế này

Vũ Duy nhìn anh rồi trùng mắt và lắc đầu cố gắng ngượng cười

- Con thích là con đánh thôi! Con ngủ đây! - nhóc ta cố gắng cười nhạt rồi đóng cửa ngay lập tức

Hàn Minh thừa biết nhưng cũng không nói gì mà về phòng với Vũ Phong đang hậm hực, anh vội nằm xuống và vuốt ve tấm lưng của cậu rồi ôn tồn

- Em bớt giận đi, con cũng biết lỗi rồi mà, em làm thế con buồn lắm đó

- Vũ Duy buồn hả? Em giận quá lỡ miệng - Vũ Phong liền quay ngoắt qua bên anh rồi mặt rầu rầu, vốn về ôn tồn nói thôi nhưng khi lên bệnh viện xem lũ trẻ bị đánh thì cậu không kiềm chế mà chỉ biết gào lên, cậu đang suy tư không biết nhóc có khóc nhè không nữa

Một tuần trôi qua, Vũ Duy như được lập trình sẵn mà cứ đúng giờ là về đến nhà chào hai người xong là chui tọt vào phòng, quần áo có chút lấm lem nhưng hai người không để ý gì mấy

- Con giận bố sao? - Vũ Phong thấy nhóc đi ra thì liền kéo tay nhóc rồi nheo mày - Hôm đó bố giận quá!...

- Con có sao đâu... - Vũ duy cười rồi gỡ tay cậu ra thật nhanh và đi vào phòng có cầm theo cái gì đó

Vũ phong thấy thế mà rẩu rĩ đến tới chỗ hàn Minh, tựa đầu vào vai anh và bắt đầu nhè nhè, lớn cái đầu mà cứ như còn trẻ lắm, anh chỉ biết cười mà đưa tay vuốt tóc cậu, lâu lâu hôn nhẹ vào trán cậu

Mấy hôm sau cũng thế nhưng quần áo có phần bẩn rõ rệt hơn. Đỉnh điểm là hai tuần sau thì Vũ Duy về nhà với quần áo bị dính đầy sữa, tóc cũng có mùi trứng tanh, giày thì tự nhiên từ trắng biến thành đen thui

Vũ Duy chỉ chào cho qua chuyện thì liền chạy vào phòng tắm, khi đi ra thì chỉ cười rồi đi vào phòng. Vũ Phong chỉ biết nhìn theo rồi nhìn Hàn Minh, cậu không nghĩ mình quá lời đến độ Vũ Duy lại không muốn nói chuyện tới như vậy, cậu cố gắng trở thành một ông bố tốt nhưng xem ra cậu không làm được rồi

- Mai chúng ta sẽ lên trường! - Hàn Minh ôm cậu vào lòng rồi xoa đầu cậu mà thở dài nhìn cửa phòng im lìm kia

Đúng hôm sau khi Vũ Duy đã đi được một lúc thì anh với cậu cũng soạn sửa, ngụy trang các kiểu rồi chạy xe một mạch tới trường của nhóc Duy. Đứng từ xa cậu có thể thấy được Vũ Duy đang vừa đi vừa nói chuyện Kì Luân, hai đứa học khác trường, trường của Luân xa hơn nên khi tiễn nhóc vào trường thì cậu ta làm rùm beng theo kiểu trẻ con khiến Duy rất mắc cười nhưng Luân vừa đi thì Vũ Duy không cười nữa

Vào tới trường thì anh bỗng nhận ra Vũ Duy không đi theo đường thằng vào rẽ vào chỗ gửi xe để đi lên lớp, anh gãi đầu đầy thắc mắc đường chính không đi mà chui vào đống xe đó làm gì không biết. Dù gì thì phụ huynh ở trường này có quyền vào xem xét con mình như thế nào nên chuyện hai người đi theo tới tận lớp là chuyện bình thường, anh nhìn qua thì thấy Vũ Duy ngồi một góc đang để một cuốn tập lên mặt rồi gác chân lên bàn, anh đoán thằng bé đang ngủ

Sẽ chẳng có gì khiến hai người bận tâm nếu không có một xô nước bẩn đổ ào lên đầu Vũ Duy kèm theo tiếng cười đùa, Vũ Phong tính chạy ra nhưng bị anh kéo lại, cậu sốt sắng nhìn nhóc Duy đến độ bấu vào tay anh rất chặt

- Bọn mày làm gì vậy? - Vũ Duy nhìn cặp sách ướt sũng mà trừng mắt

- Uầy... Đang xối nước để trôi đi cái thứ con nuôi của mấy ông đực rựa bê đê thôi... Nhìn hai thằng đàn ông nắm tay đi chung với mày làm bọn tao ngứa mắt lắm - một thằng nhóc cười và cầm cái xô xoay xoay

- Liên quan gì tới bọn mày... Không phải thương cho hai người ba của tao thì chúng mày tan xác hết rồi... - nhóc ánh lên tia căm giận nhưng cố nén vào trong mà nhìn tập vở đầy nước trên bàn

Màn khỉ vờn được tiếp tục ngay sau đó, Vũ Duy chạy hết lớp cốt yếu để lấy lại sách vở nhưng khi bọn trong lớp vờn chán thì tập vở cũng nhàu nát, rách gần hết, nhóc Duy nhìn theo đó mà siết tay thành nắm đấm lôi thằng nhóc lúc nãy ra khiến cả lớp ngưng hoạt động

Vũ Duy nhìn bản mắt xanh lè của thằng nhóc đó mà nhớ tới lúc Vũ Phong tức giận khi nghe tin nhóc đánh lộn thì liền buông tay xuống. Ngay lập tức sữa ở trên tay thằng nhóc kia đổ ào lên đầu Vũ Duy và màn ném bột mì nhão được kèm theo cùng với những lời miệt thị rất khó nghe, nhóc vẫn đứng yên đó chịu trận, Vũ Duy không muốn thấy ánh mắt thất vọng của Hàn Minh hay thái độ bất mãn của Vũ Phong nên cố gắng đứng yên chịu trận

Vũ Phong nhìn theo đó mà khóc ròng muốn chạy ra để ôm lấy Vũ Duy nhưng lại bị anh kéo lại, anh cũng muốn chạy ra lắm nhưng anh còn phải xem hết những gì bọn trẻ đã làm với con trai của anh. Cậu nhìn theo anh rồi lại nhìn Vũ Duy đang chịu trận mà siết tay anh càng chặt hơn, cậu trách lầm Vũ duy rồi. Vũ Duy chỉ muốn bảo vệ cậu, bào vệ anh khỏi những lời miệt thị kia thế mà cậu lại lỡ lời mắng nhiếc thằng bé, cậu sai rồi, cậu sai rồi

Đến bữa trưa thì đúng là đỉnh điểm của sự bắt nạt khi bao nhiêu đồ ăn thừa đổ lên người Vũ Duy, mọi người trong căn tin gần như ngó lơ nhóc trong đống bấy nhầy kia, nhóc ra cuối cùng nên khay cơm của nhóc cũng bị hất văng và chẳng biết tụi nhỏ lấy đâu ra trứng mà mỗi đứa cầm một quả mà ném

Giờ thì cả Hàn Minh lẫn Vũ Phong biết tại sao khi về nhà lại có mùi trứng sữa trên người Vũ Duy, cứ nghe nhóc nói là tập tành công nghệ nên đổ cái này cái kia lên người, ngày nào cũng thế mà hai người cũng tin được hay thật!

Vũ Phong giật tay khỏi Hàn Minh mà lao vào ôm Vũ Duy, che chắn cho cậu nhóc của mình để mặc cho bọn trẻ kia cứ thế mà ném

- Dừng lại! - Hàn Minh chạy ra giật ngược tay của thằng nhóc bày têu rồi trừng mắt, quả nhiên là chúng nó chạy tán loạn trừ thằng nhóc xanh ngắt này

- Ba!! Bố!! Hai người sao lại ở đây?? - Vũ Duy kinh ngạc nhìn anh và cậu

- Bố xin lỗi, đáng ra bố không nên mắng con khi chưa biết chuyện như thế nào... Bố sai rồi! - Vũ Phong ngấn lệ nhìn cậu nhóc của mình, cậu liên tục vuốt tóc Vũ Duy

- Có chuyện gì cũng phải nói chứ? Mọi hôm vừa về đến nhà là cái miệng oang oang kể lể rồi mà - Hàn Minh tặc lưỡi nhìn theo Vũ Duy, anh biết chỉ có nói chuyện theo kiểu này thì Vũ Duy mới cảm thấy thoải mái với anh

Vũ Phong tất nhiên là òa khóc còn hơn con nít, cứ như cậu bị bắt nạt chứ không phải Vũ Duy, anh nhìn theo mà thở dài... Ừ..Hồi đấy ai là người bất mãn với cái tên mít ướt cơ chứ? Giờ thì nhìn già rồi mà còn thua cả Vũ Duy đang cười khổ ngồi dỗ cậu

Lúc trình báo lên hiệu trường thì thấy ông ta có chút e dè đòi bằng chứng vì trường không có camera quan sát mà đại hội nhà giàu đều tập trung vào lớp của Vũ Duy nên ông ta hí hửng khi không có bằng chứng xác thực

- Ối giời.. Cần bằng chứng chứ gì?? Đây nhá! Giờ thì trả lại công bằng cho bạn tôi mau không thì tôi cho ông ra làm hiệu trường bãi rác ngay và luôn - Kì Luân từ đâu xuất hiện với đống hình trên tay và đập bàn

Hàn Minh nhìn muốn hộc máu ra khi những tấm hình này từ đâu mà cậu nhóc này có được, chứng tỏ là Kì Luân theo dõi nhất cử nhất động của Vũ Duy và chờ thời cơ, theo anh đánh giá thì cậu nhóc có tố chất y như Kì Lam vậy, rất khó đoán hành động

Sau khi giải quyết mọi chuyện thì Vũ Phong và Hàn Minh đưa nhóc Duy về nhà, đang lê bước trên sân trường thì Kì Luân vội chạy tới và....

"Chát"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.