Sờ sờ đầu con trai, Nhan Duệ nhìn cậu, khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, nhưng sắc mặt lại rất khó coi. Ban đầu Nhan Ninh cũng không muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của ba lại làm cho cậu mơ hồ nhận thấy rằng nếu như cậu không hỏi chuyện này thì cậu có thể mất đi một thứ gì đó rất quan trọng: “Ba ba.” Cậu kéo vạt áo sơ mi của Nhan Duệ, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn ba mình: “Mới vừa rồi ba và mẹ đã nói chuyện gì vậy?”
Từ trước tới giờ chỉ ở trước mặt người ngoài, cậu mới gọi Nhan Duệ là ba ba, còn bình thường cậu chỉ mở miệng gọi một tiếng ba mà thôi, nhưng hôm nay trong phòng khách cũng chỉ có hai cha con họ, cậu vẫn gọi là ba ba, để Nhan Duệ biết rằng nếu không cho đứa con trai là cậu một câu trả lời thỏa đáng thì sẽ không xong đâu, chắc chắn cậu sẽ không buông tay như vậy đâu (*). Sau khi suy nghĩ mấy giây, anh quyết định ngồi xuống, ngắt gò má hồng hào của con trai, anh hỏi: “Ninh Ninh, con thật muốn biết ba mẹ mới vừa nói cái gì sao?” Thấy vẻ mặt của con trai rất nghiêm túc, cái đầu nhỏ gật một cái, anh mới tiếp tục nói: “Mẹ mang thai, con có biết không?
(* Quỳnh: nguyên văn là爸爸: có nghĩa là ba ba mình nghĩ đây là cách gọi tôn trọng hơn, còn老爸: có nghĩa là lão ba, đây là cách gọi thân mật hơn, giống như trong tiếng Anh là father và dad vậy đó, còn tiếng Việt của mình thì dùng đều gọi ba giống nhau.)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/2056912/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.