Chương trước
Chương sau
“Rất đẹp trai sao?” Ninh Vi Nhàn tóm gọn lại áo cưới trên người, sau đó ngồi xuống, mặc dù dáng người của cô thon thả mảnh mai, nhưng mặc cái áo cưới này lên người cũng rất là khó chịu, cả người giống như bị quấn chặt lại, nhất là ở chỗ eo, thắt lưng cũng rất nhỏ, thắt chặt eo cô, làm cho cô chỉ mỗi việc hít thở cũng đã cảm thây khó khăn rồi. Lúc đứng lên thì còn dễ chịu một chút, nhưng đến khi ngồi xuống thì thật khó chịu đến chết mất. Lúc mới mặc áo cưới vào, Ninh Vi Nhàn còn chưa cảm thấy khó chịu, nhưng sau một thời gian thì cô liền cảm thấy rất khổ sở, thật là không nên nghe lời của Nhan Tư Tư dụ dỗ để mặc thử mà, khó chịu quá đi...... Cô quay qua nói với con trai một câu, ngay sau đó bắt đầu chuẩn bị cởi áo cưới ra. Nhan Tư Tư vội vàng ngăn cô lại: “Chị dâu, tại sao lại cởi ra vậy?”

“Rất là khó chịu.” Ninh Vi Nhàn sờ bụng mình, bởi vì thắt lưng siết chặt quá cho nên vòng eo vốn đã nhỏ của cô lại càng có vẻ nhỏ hơn nữa, chỉ không đầy nắm tay, mặc dù vòng eo nhỏ càng làm tôn lên đường cong xinh đẹp hoàn mỹ của cô, nhưng cũng rất bực bội: “Chị không thở nổi nữa, áo của em rất tốt, còn thắt lưng của chiếc áo này chặt quá.” Trên đời này thật sự có người phụ nữ phải ăn mặc khổ sở như vậy trong suốt hôn lễ sao? Vậy cũng thật biết tự hành hạ bản thân mình!

Nhan Tư Tư di theo sau Ninh Vi Nhàn, nghe vậy cũng sờ eo của Ninh Vi Nhàn rồi kêu lên: “Đúng thật là chặt quá, chị cởi áo ra nhanh đi.” Nếu như bị anh trai biết được do cô ấy dụ dỗ mà chị dâu phải mặc bộ áo tra tấn người khác như vậy, cô ấy không biết có sống được hay không đây? 

Nhan Ninh khéo léo liền quay lưng lại sau khi nghe Ninh Vi Nhàn nói xong, ‘hoàng tử nhỏ’ không ngừng dựng đứng lỗ tai nghe ngóng tiếng động sau lưng mình: “Mẹ, mẹ còn chưa thay áo xong sao?”

“Nhóc con, phải có phong độ một chút, biết chưa? Sao con có thể hối thúc việc phụ nữ thay đổi quần áo chứ?” Nhan Tư Tư mắng cậu một câu, lại giúp đỡ Ninh Vi Nhàn cởi áo cưới ra từ từ.

Không ai trong bọn họ chú ý tới Nhan Duệ đang đứng ở bên ngoài của sổ, thân thể thon dài của anh đứng ở đó như một bức tượng, ánh mắt đào hoa lại mang theo một loại ánh sáng nóng bỏng, đang nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Nhàn. Mà Ninh Vi Nhàn lại hồn nhiên không phát hiện ra.

Cô ấy thật là đẹp!

Cô xinh đẹp giống như một đám mây trắng trên bầu trời, tinh khiết nhưng cũng rất kiên cường, cho dù là bị mưa to gió lớn bao quanh, thì cô cũng không lo sợ hay lay động một chút nào. Chiếc áo cưới màu trắng càng làm tăng lên vẻ đẹp của cô, làn da trắng như tuyết, mịn màng, trơn bóng, thời gian ngủ say mười năm cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên người cô. Cô cũng vẫn như năm đó tươi trẻ và xinh đẹp, Nhan Duệ bỗng nhiên nhớ tới ngày kết hôn của mình và Ninh Vi Nhàn, khi đó thật ra trong lòng anh cho rằng hôn lễ của mình có cũng được mà không có cũng không sao, rất là qua loa đại khái, đâu có ai biết được sao bao nhiêu năm bọn họ lại trở nên giống như bây giờ chứ?

Cho dù là năm đó anh không để ý chút nào hết, nhưng Nhan Duệ phát hiện thật ra mình lại nhớ rất rõ ràng dáng vẻ của Ninh Vi Nhàn lúc đó. Đúng vậy, một bộ áo cưới màu trắng như tuyết được mặc ở trên người cô trở nên vô cùng thuần khiết, tựa như trên đời này không có gì là đen tối hay tội ác, tất cả những gì đau khổ cùng bi thương sẽ tan biến thành cát bụi, hay hóa thành sương khói ở trước mặt cô, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cô đều có thể chống đỡ được tất cả.

Nhưng cho tới cuối cùng thì anh cũng đã phạm sai lầm. Con người thường vẫn luôn cố gắng sửa chửa những điều mình đã làm sai sau khi phát hiện ra được sai lầm của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể sửa được.

Nếu như lần đầu tiên khi nhìn thấy Ninh Vi Nhàn anh không thích cô, thì tại sao anh lại có thể nhớ rõ ràng dáng vẻ của cô vào lúc đó như vậy? Cô lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mái tóc dài được búi lại rất thanh nhã, đồ trang sức cô đeo vào lúc đó là một bộ trang sức vô cùng tinh tế được làm từ trân châu với giá trị thật cao, bình thường những người phụ nữ khác đều thích đeo trang sức làm từ kim cương, chỉ vì họ cho rằng kim cương có thể đại diện cho giá trị của người chủ nhân của nó, thực tế cũng đã chứng minh điều đó, nhưng kim cương cũng đem lại khí chất thô tục cho người mang nó. Ngược lại, trân châu lại tỏa ra khí chất dịu dàng, thanh nhã, cùng quý phái, chỉ có một công chúa chân chính mới có tư cách để đeo nó.

Cũng giống như Ninh Vi Nhàn.

Khi trân châu được đeo trên người cô thì càng đề cao giá trị của nó, giống như là một bảo vật vô giá, làm tăng thêm vẻ đẹp cho chủ nhân, giống như thêu hoa trên gấm, chứ không phải đoạt mất sự nổi bật của chủ nhân. Cả người cô giống như hòa nhập cùng với trân châu, cứ như vậy càng xinh đẹp thoát tục hơn, lại càng thêm đoan trang, thanh nhã, rất động lòng người. Khi ba Ninh dắt tay cô chậm rãi bước đi từ đầu bên kia của thảm đỏ, trái tim của Nhan Duệ đã đập rộn rã, chỉ là lúc đó anh đã bỏ qua điều này, chỉ cho rằng bởi vì nhìn thấy người đẹp cho nên tim mới đập thình thịch như vậy.

Nếu như anh chỉ qua loa cho có lệ, vậy thì tại sao đã qua nhiều năm, anh đều nhớ mọi chuyện rõ ràng như vậy? Thậm chí anh còn nhớ rất rõ khi anh nâng cằm của cô lên, thì trong mắt cô hiện lên sự thẹn thùng cùng với khát vọng, sau đó lại có cả sự lo lắng.

Cô cứ xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến nổi làm cho người ta quên đi tất cả mọi thứ.

Nhan Duệ cúi đầu, che giấu sự ẩm ướt trong hốc mắt, anh là đàn ông, một người đàn ông trưởng thành, làm sao anh lại có thể khóc chứ, chỉ là có bụi bay vào mắt  mà thôi, đúng rồi, chỉ vì như vậy mà thôi.

Mà ở bên trong phòng, Ninh Vi Nhàn cùng Nhan Tư Tư vẫn còn đang bận rộn, lúc mặc cái áo cưới này vào thì rất đơn giản, nhưng đến khi cởi ra thì lại cực kỳ phiền phức, hai người bọn họ đã tốn rất nhiều sức lực, hơn nửa ngày cũng còn chưa cởi ra được. Không còn cách nào khác, Nhan Tư Tư không thể làm gì khác hơn ngoài việc chuyển đề tài để dời đi sự chú ý của Ninh Vi Nhàn để tiếp tục cởi áo cưới ra: “Chị dâu...... Chị vừa mới nói cái gì về anh cả hả?"

“Cái gì?” Ninh Vi Nhàn sửng sốt, cô đâu có nói cái gì về Nhan Duệ đâu?

“Em nói ‘anh cả’ là chỉ Tương Kế mà..., không phải nói anh hai em đâu!” Cô ấy đã nói rất rõ ràng rồi đúng không, một là anh cả, một là anh hai, cô ấy cũng không thể đắc tội với ai trong hai người đó cả.

“Như vậy hả...... Chị không có nói gì mà, là em nói anh ta là cực phẩm đó.”

"Đúng như vậy mà, anh ta chính là cực phẩm mà, thật ra thì dáng dấp của anh ta cũng được hơn so với Tương Thành, dĩ nhiên không thể nói Tương Thành được, bởi vì Tương Thành phơi nắng bị đen nên không thấy rõ mặt mũi.” Nhan Tư Tư buông lỏng tay, lại chiến đấu hăng hái tiếp tục cùng với khóa kéo của áo cưới, kéo xuống được một chút xíu, ngay lập tức liền kích động không thôi.

Ninh Vi Nhàn ngược lại rất bình tĩnh, cô cố gắng kéo chiếc váy xuống, thắt lưng lại quá chặt, do sợi dây buộc siết vào người cho nên ngay lập tức cảm thấy không thở nổi: “Ừ...... Quả thực là dáng dấp không tệ mà.” Ở phía ngoài, Nhan Duệ vừa nghe được câu đó liền cảm thấy sửng sốt! Cũng may câu nói kế tiếp của Ninh Vi Nhàn lại có thể cứu lại anh trong nháy mắt: “Nhưng không phải em vẫn cho rằng anh hai em còn đẹp trai hơn sao? Mặc dù chị của thấy qua nhiều người đẹp trai, nhưng tính đến trước mắt mà nói thì không có một người đàn ông nào nếu đem so sánh mà có thể vượt qua được anh của em, cho dù là ba chồng hay là ba của chị.” Lúc còn trẻ, có lẽ bọn họ cũng là những người đàn ông tuấn tú hiếm có rồi, nhưng nếu cùng so sánh với Nhan Duệ, thật sự là thua xa rồi. Thật không biết Nhan Duệ bị đột biến gien ở chỗ nào mà trưởng thành lại có dáng vẻ như vậy, Ninh Ninh được di truyền từ anh cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây, một người đàn ông trưởng thành lại có dáng dấp đẹp trai như vậy để làm gì, anh cũng không phải là người mẫu hay diễn viên gì đó mà phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm ăn đâu.

“Chị nói cũng đúng...... Dáng dấp của anh hai cũng đẹp trai quá mức rồi.” Nhan Tư Tư gật đầu một cái, nói xong lại cảm thấy câu hỏi của mình cũng thật ngớ ngẩn quá rồi. Thử hỏi nếu có người đẹp như Tây Thi suốt ngày cứ lượn lờ ở ngay trước mặt, thì còn có người nào còn cảm thấy hứng thú với những người đẹp do những nước nhỏ khác tiến cống hay sao: “Nhưng mà anh cả cùng anh hai coi nhưng là hai loại người có khí chất khác nhau mà, bây giờ anh hai là có khí chất của đàn ông trưởng thành, còn anh cả là theo kiểu mê hoặc, hấp dẫn, chị dâu, chị không cảm thấy hiện giờ đàn ông có sự mê hoặc và hấp dẫn vẫn luôn được hoan nghênh hơn sao?”

Nhan Duệ như sắp phát điên, bây giờ anh có thể xác định câu nói con gái gả ra ngoài như chén nước đã đổ đi, em gái gả cho nhà người ta chưa gì đã bắt đầu nói tốt cho bọn họ rồi!

“Chị lại không thấy như vây.” Ninh Vi Nhàn vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, cô cởi ra chiếc áo nhỏ nâng ngực, bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết làm cho người nhìn thấy phải choáng váng, vốn dĩ Nhan Duệ đang có một bụng đầy lửa giận không có chỗ để trút ra, giờ đây ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, nước miếng chỉ thiếu chút nữa là đã rơi xuống rồi: “Chị vẫn cảm thấy Nhan Duệ so với anh ta thì tốt hơn nhiều.”

Lời của tác giả: Ngày mai...... Hai gốc hoa mai nở quay trở lại tất cả đã thay đổi...... Phải ngược anh nhiều hơn nữa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.