Nhan Duệ rất nhạy bén, cho nên anh dễ dàng nhận thấy được trong lòng của Ninh Vi Nhàn có chút xao động, nhưng anh lại không thể biết được điều gì làm cho cô lo lắng khi nhìn vào trong mắt cô, trong mắt cô ngoài sự mơ hồ cùng thấp thỏm, anh cũng không nhìn ra được thêm bất cứ điều gì. Khi sự lo lắng về em gái của mình đã tan biến không còn nữa, thì ngay lúc này, Nhan Duệ lại cảm thấy Ninh Vi Nhàn sẽ có thể biến mất ngay trước mắt anh bất cứ lúc nào, giống như là bị gió cuốn đi mất vậy. Anh ôm chặt lấy cô, gọi tên cô: “Vi Nhàn, Vi Nhàn, em nói đúng lắm, mặc kệ bọn họ đi, anh không quan tâm nữa. Em có mệt hay không? Có phải vất vả quá hay không? Em cần nghỉ ngơi một lát không?”
Anh thật sự đã quá khẩn trương lo lắng rồi, Ninh Vi Nhàn lắc đầu với anh: “Em không mệt, cũng không cần nghỉ ngơi gì hết, anh có thể suy nghĩ như vậy là tốt lắm rồi, Tư Tư cũng chưa từng xen vào việc của anh, cho nên anh cũng không thể quản lý quá nhiều về cuộc sống của em ấy đâu, dù sao đi nữa em ấy cũng đã lớn rồi, không còn là một đứa bé nữa đâu.”
Nhan Duệ liền gật đầu một cách ngoan ngoãn, đang muốn nói chuyện tiếp thì Nhan Ninh đi vào, cậu nhìn thấy mẹ đang ngồi trên đùi ba, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhíu lại: “Mẹ, con đói bụng.”
Cơm trưa vừa ăn xong chưa được bao lâu đã kêu đói bụng, bộ con là heo hả? Nhan Duệ rất muốn hỏi con trai mình như thế, nhưng từ trước đến nay Ninh Vi Nhàn lại luôn đặt con trai ở vị trí đầu tiên, cho nên cô lập tức đứng dậy từ trên đùi anh, nắm tay con trai bé nhỏ của mình, sau khi đi vài bước, giống như cô nghĩ tới việc gì đó, liền quay đầu lại nói với anh hết sức thản nhiên: “Chúng ta cùng đi uống trà chiều đi.”
Vợ yêu quả thật không có quên anh……..Nhan Duệ cảm động đến suýt chết, ngay lập tức đi đến gần vợ mình, nắm tay Ninh Vi Nhàn thật chặt, thật lâu cũng không chịu buông ra.
Thời gian để uống trà chiều tốt nhất là khoảng ba giờ chiều. Vốn hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh không có thói quen này, nhưng từ sau khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, bọn họ cũng chìu theo cô, rất tự giác cùng nhau uống trà chiều….., cho dù là Nhan Ninh bị buộc phải uống thứ mà cậu ghét nhất: chính là sữa tươi.
Thời gian cả nhà ba người bọn họ ở chung với nhau lúc nào cũng vô cùng ngắn ngủi, bởi vì quá hạnh phúc, cũng quá thỏa mãn, cho nên trong lòng lúc nào cũng luôn có sự sợ hãi và lo lắng. Thời gian đám cưới của Nhan Tư Tư và Tương Thành càng đến gần, Nhan Duệ cũng càng ngày càng nóng nảy. Anh có cảm giác tên Tương Kế kia sẽ lợi dụng cơ hội này để gây náo loạn. Lỡ như hắn ta lại giống như con thiêu thân bất chấp tất cả gây ra chuyện gì thì phải làm sao giải quyết bây giờ?
Thật ra những lo lắng của anh không phải là không có nguyên do, vì chuyện này hiển nhiên có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Trong ngày hôn lễ của Nhan Tư Tư, nếu không phải Ninh Vi Nhàn kiên quyết không chịu nhượng bộ, thì nói không chừng cho dù có đánh gãy hết mấy cây cột nhà thì Nhan Duệ thà chết cũng không chịu ra khỏi cửa.
Hôm nay ba người của nhà bọn họ cùng mặt quần áo màu trắng cho cả gia đình, vừa nhìn thì biết ngay là người nhà không sợ bị lẫn lộn. Hôn lễ của Nhan Tư Tư cũng không mời nhiều người, mọi người đều là gia đình thân quen, nhưng cũng có một ít người là bạn bè của hai vợ chồng, đều nói bọn họ là những nhà nghệ thuật, từng người một đều rất phóng khoáng, ăn mặc đều là những trang phục hết sức cổ quái, lại kỳ lạ. Khi Nhan Duệ nhìn thấy thì giống như bị sấm sét đánh trúng, trong khi đó Ninh Vi Nhàn ngược lại cảm thấy bọn họ rất thú vị, cô luôn đi theo sát bên con trai mình, không ngừng chụm đầu nói nhỏ với nhau.
Hiển nhiên, người mà Nhan Duệ cực kỳ không muốn gặp nhất, Tương Kế, thì nhất định không thể vắng mặt rồi. Hôm nay anh ta làm rể phụ, với tác phong nhanh nhẹn, một thân com lê màu trắng cao cấp được cắt may rất vừa người và nổi bật làm cho anh ta càng thêm đặc biệt anh tuấn, cùng với một đôi mắt đen dài hẹp quả thật đã làm xao động tâm hồn của không ít phụ nữ, cũng có rất nhiều phụ nữ nhiệt tình dùng ánh mắt như mời gọi nhìn về phía anh ta, nhưng Tương Kế lại chẳng thèm nhìn tới, ngược lại, anh ta lại đi thẳng về phía của Ninh Vi Nhàn.
Từ trước đến giờ, Ninh Vi Nhàn vẫn luôn không thích người tên Tương Kế này, lúc trước đã như vậy, về sau lại càng không thay đổi. Vừa thấy anh ta đang đi về phía mình, cô theo bản năng liền lùi lại một bước, hai người đàn ông lớn nhỏ trong nhà cô ngay lập tức đứng chặn ngay trước mặt cô, nụ cười của Nhan Duệ hết sức miễn cưởng, nhìn một cái đã biết ngay đó là nụ cười gượng. Tương Kế lại rất có phong độ, đối với ánh mắt đầy dao găm bén nhọn của Nhan Duệ lại bỏ qua, làm như không thấy, chỉ cười cười chào hỏi: “Nhan thiếu, lâu rồi không gặp.”
Nhan Duệ nheo đôi mắt đào hoa rất xinh đẹp của mình lại, lâu rồi không gặp……..Ai muốn cùng hắn ta đã lâu không gặp chứ, anh chỉ tiếc là không thể mãi mãi cũng đừng gặp hắn ta!
Cũng giống như Ninh Vi Nhàn, Nhan Ninh cũng không ưa gì người chú quái dị này, từ trước tới giờ trực giác của cậu lúc nào cũng rất đúng, cậu cảm thấy người chú quái dị này muốn cướp mẹ từ bên người cậu và ba đi mất, chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra, cậu không cho phép: “Mẹ, chúng ta đi vào phòng cô dâu nghỉ ngơi một chút được không? Hôm nay cô nhất định là rất xinh đẹp đó ~~~.” Mắt to của cậu chớp chớp vài cái, chớp mắt, chớp mắt, cho dù là đã cách một tròng kiếng vẫn rất là dễ thương, mê hoặc lòng người. Ninh Vi Nhàn hiển nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cục cưng, cô gật đầu với Nhan Duệ một cái, sau đó liền dắt tay nhỏ của con trai bước đi, Nhan Duệ vẫn không quên nhìn con trai với ánh mắt tràn đầy khen ngợi: quả thật rất là thông minh, vậy mà biết được nơi nào đàn ông không thể bước vào! Cảm giác có được đồng minh quả thật rất thoải mái rồi, giống như mọi người đều đang đứng về phía mình, đứng bên cạnh giúp đỡ mình, nam phụ phóng túng xấu xa vẫn nên đi chỗ khác thì tốt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]