“Thế nào rồi?” Ông Ninh giọng vẫn bình thản, khi thấy y tá bế đứa bé sơ sinh trên tay thì chân mày khẽ giãn ra: “Đứa bé bình an? Vậy là tốt rồi.”
Đứa bé bình an, vậy là tốt rồi. Đứa bé bình an, vậy là tốt rồi. Nhan Duệ lặp đi lặp lại những lời này, rốt cuộc không nhịn được nữa, mặc kệ ông có phải là bố vợ mình hay không, tiến lên đấm vào thẳng vào mặt ông Ninh một đấm, rồi cúi đầu, gầm thét, thanh âm khản đặc: “Đứa bé bình an, còn Ninh Vi Nhàn thì sao, ông có nghĩ đến cô ấy không? Có nghĩ không?!”
Dù sao ông Ninh cũng là người lớn tuổi, làm sao chịu nổi cú đấm đó của Nhan Duệ. Ông lảo đảo lùi lại dựa người vào vách tường, lau khóe miệng rớm máu của mình, cười lạnh nói: “Mày dám cư xử với người lớn như thế à?”
Người lớn … người lớn? Thật nực cười. Nhan Duệ ngửa đầu cười lớn. Cuối cùng anh cũng hiểu, phải sống trong gia đình như thế làm sao Vi Nhàn không điên được chứ?! Nếu trời sinh tính cô lạnh lùng thì thôi, đằng này cô lại là người tình cảm mềm yếu, trong khi thế giới này với cô lạnh bạc như thế, chẳng trách cô lại muốn rời đi? Bản thân anh mặc dù chỉ biết chơi đùa, nhưng cha mẹ yêu thương, anh em hòa thuận, gia đình hạnh phúc. “Bề trên … bề trên tốt, bề trên tốt thật đấy a ha ha ha.” Anh chỉ vào phòng mổ vừa cười vừa nói: “Vi Nhàn sẽ chết, các người làm cha làm mẹ lại chỉ lo lắng đến an nguy của cháu ngoại, các người cho rằng chỉ cần đứa bé còn sống là hai nhà Nhan Ninh sau này vẫn có thể tiếp tục hợp tác hay sao? Đừng có mơ!” Anh vừa khóc vừa cười, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Mẹ Ninh không nói gì, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm phòng mổ. Trên thế giới thật có thể có cha mẹ không thương con mình sao? Thật có sao? Bà không biết sự đau đớn khác thường tự đáy lòng mình lúc này là cái gì, bởi nỗi đau này từ trước tới giờ bà chưa từng trải qua. Nhẹ nhàng lại gần cửa sổ vách kính nhìn vào phòng mổ, bà nhìn thấy con gái đang nằm trên bàn mổ, mắt nhắm lại, mặt không có chút huyết sắc nào, bên dưới là mảng lớn vết máu loang ra khiến người ta hãi hùng.
Bà thật chưa từng yêu cô ư?
Một cô bé nhỏ xinh dịu dàng, luôn ngoan ngoãn khéo léo, luôn ấm áp thân mật, một Ninh Vi Nhàn sẽ luôn chuẩn bị trà cho bà uống, vắt khăn ấm cho bà lau mặt mỗi khi bà đi dự tiệc về.
Bà thật sự, chưa từng yêu cô ư?
Chưa từng yêu thương đứa con gái bà mang thai chín tháng, đau đẻ suốt gần mười canh giờ mới sinh được ư?
Nhiều năm như vậy … bà thật sự chưa từng yêu cô ư?
Ông Ninh nhìn khuôn mặt trắng bệch khác thường của vợ, chân mày khẽ cau lại. Bọn họ đã kết hôn mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy mặt bà lộ ra vẻ hoang mang mờ mịt như vậy. Giống như bà đang đứng ở ngã tư đường, không biết bản thân phải rẽ theo hướng nào mới đúng. Ông đi tới, nương theo ánh mắt bà nhìn vào trong phòng mổ. Đàn ông thường không biết nổi khổ của phụ nữ khi sinh nở, cho nên khi họ trưởng thành trước liền không biết thông cảm với mẹ, sau lại không biết yêu thương nhường nhịn vợ mình. Ông Ninh có chút choáng váng, ông không biết mình bị sao, tại sao khi nghe tin đứa con máu mủ của mình sắp chết ông lại cảm thấy đau lòng như vậy.
Từ nhỏ Vi Nhàn rất ngoan, cho tới tận bây giờ cô không bao giờ bướng bỉnh, cô luôn chải tóc kiểu công chúa, mặc váy nhỏ đáng yêu, và khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào. Ông Ninh nhớ tới lúc cô lần đầu tiên chập chững biết đi, có lần ông về nhà sớm, cô đang ngồi trong lòng bảo mẫu ăn bột liền nhao ra đi về phía ông, nghiêng ngả như người say, lạch bạch như con vịt nhỏ, tới trước chân ông, cô ôm lấy bắp chân ông rồi ngọt ngào gọi một tiếng ba, mắt mở to long lanh biểu cảm giống như muốn được ông bế. Rõ ràng ông chưa từng bế cô, chưa từng thân mật với cô, thế nhưng cô gái bé nhỏ vẫn luôn gần gũi ông. Ông Ninh tựa hồ nhớ rất rõ hình ảnh cô lúc đó, cặp mặt to, khuôn mặt như quả táo, cả người lúc nào cũng giống như một viên kẹo ngọt ngào thơm tho.
Nhưng ông không chìa tay mà chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi quay người đi lên lầu.
Mấy lần gặp mặt sau đó, cô vẫn đáng yêu như cũ chìa tay muốn được ông bế, nhưng ông chưa bao giờ cúi xuống, về sau dần dần cô cũng không lại gần ông nữa, nhưng vẫn sẽ chuẩn bị trà giải rượu, và nhận lấy áo khoác của ông treo lên mỗi khi ông về.
Cô là con gái ngoan, nhưng ông lại không phải là người cha tốt.
Ông chưa từng yêu cô sao? Thật sự chưa từng yêu cô, chưa từng yêu cốt nhục của mình sao?
Nhan Duệ không định để ý tới phản ứng của ông bà Ninh, anh chỉ lẳng lặng đứng dựa vào tường, cảm giác giống như mình đã chết đi một nửa. Đứa bé đã được y tá mang đi tắm rửa, nhưng đèn trong phòng mổ trước sau vẫn chưa được tắt đi.
Anh không biết mình đứng đó bao lâu, cũng không để ý sắc mặt ngày càng nhợt nhạt của ông bà Ninh, đến lúc sắp hoàn toàn mất đi bọn họ mới tỉnh ngộ, a, hóa ra ông (bà) lại yêu cô đến như vậy!
Nhưng có tác dụng gì nữa đâu? Yêu là có thể đem người chết sống lại hay sao?
Không ai biết thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ đều không ăn không uống, quên hết tất cả, vào lúc Ninh Vi Nhàn sắp chết này, ngay cả lợi ích sản nghiệp của bọn họ tựa như cũng không còn quan trọng nữa, nhưng đến bây giờ mới hối hận còn có tác dụng không?
Thân làm cha, ông Ninh không làm tròn trách nhiệm của người cha.
Thân làm mẹ, bà Ninh chưa bao giờ nỗ lực làm một người mẹ tốt.
Thân làm chồng, Nhan Duệ chỉ mang lại cho Ninh Vi Nhàn toàn những tổn thương.
Ninh Vi Nhàn bị kẹp ở giữa họ, thế nào cũng không được, bọn họ giống nhau, đều chỉ biết thương tổn cô. Mà cô thì không có cách nào chống cự, cô giống như một con nhím, lúc muốn gần gũi một con khác thì chỉ có thể ngẩng đầu mở ngực, để lộ ra phần yếu đuối nhất của mình, rồi hết lần này đến lần khác lại nhận về những mũi kim đâm vô tình của đối phương. Loại tổn thương đó, bọn họ làm sao hiểu được đây?
Nhan Duệ cúi đầu nỉ non: “ Vi Nhàn, Vi Nhàn, em thật nỡ bỏ con chúng ta sao, Vi Nhàn?”
“Em đừng chết, em mau tỉnh lại, không yêu anh cũng được, không bao giờ yêu anh nữa cũng được, chỉ cần em không chết, cái gì anh cũng đồng ý với em.”
Ninh Vi Nhàn là một cô gái ngốc, vô cùng ngốc.
Nhan Duệ cúi đầu cười, nhưng cho dù cô ngốc đi nữa, anh vẫn yêu cô.
Trong cuộc đời này không phải mỗi lần phạm sai lầm con người đều nhận được tha thứ, trong lúc chưa được tha thứ, người đó nhất định sẽ cố gắng cầu xin sự tha thứ, cố gắng nhiều hơn nữa, để người kia cảm nhận được sự chân thành của mình, để người kia có thể tin tưởng bản thân đã thật sự thay đổi.
Vi Nhàn, xin em, cho anh thêm một cơ hội.
Đèn trong phòng mổ vụt tắt, tất cả mọi người khẩn trương đứng lên, các bác sĩ lần lượt đi ra, tháo khẩu trang xuống, thần sắc mệt mỏi. Họ đã ở trong phòng mổ liên tục suốt hai mươi giờ, cuối cùng cũng kết thúc. Tuy đây không phải là lần đầu tiên họ làm cuộc đại phẫu thuật như vậy nhưng không phải lần nào bệnh nhân cũng là người có thế lực lớn như thế, họ hiểu rõ ca mổ này nhất định phải thành công, không thể thành công cũng phải thành công! Nếu bệnh nhân chết, tương lai của bọn họ cũng xong rồi. Cho dù lỗi không phải do họ đi nữa, nhưng ai dám không cứu sống bằng được bệnh nhân này đây?
“Máu đã ngừng chảy, nhưng chúng tôi không dám chắc cô ấy rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không, trước mắt cần theo dõi thêm vài ngày mới có thể kết luận được.” Bác sĩ chủ trị vừa nhìn sắc mặt của viện trưởng vừa cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ nói.
Nhan Duệ không thèm nghe họ nói, anh vội vàng tới bên giường bệnh Ninh Vi Nhàn rồi đi theo cô chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt. Những chuyện khác đã có ba mẹ thay anh giải quyết – từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là như vậy.
Cho nên, anh luôn hạnh phúc hơn Ninh Vi Nhàn, anh được hưởng thụ rất nhiều thứ, nhưng lại luôn dành cho cô những nổi đau mà chính bản thân anh cũng chưa từng trải qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]