Ánh nắng buổi sáng có chút chói mắt, lúc tỉnh lại Ninh Vi Nhàn phát hiện Nhan Duệ nằm ở mép giường. Cô kinh ngạc một chút, thấy anh đang đặt tay lên chân cô, bởi vì cô nhúc nhích nhẹ theo bản năng anh xoa bóp, sắc mặt cô có chút biến hóa nhỏ, nhưng nhanh chóng biến mất, cô nhẹ nhàng rút chân ra khỏi tay anh.
Nhan Duệ nằm ở mép giường một đêm, xương sống thắt lưng đã sớm đau, anh mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trên giường không có ai, lập tức nhảy dựng lên, chạy vội xuống lầu, vừa mới vào phòng ăn, thấy Ninh Vi Nhàn đang ăn cháo, cả người lập tức cứng đờ, sờ sờ đầu, cười hì hì: “Ha ha, ha ha, Vi Nhàn em dậy rồi à.”
Ninh Vi Nhàn gật đầu, tiếp tục ăn cháo. Nhan Duệ có chút ngượng ngùng, trên người anh còn mặc áo ngủ, vội vàng đi lên lầu rửa mặt thay quần áo, anh nhớ rõ ràng, hôm nay là ngày kiểm tra thai nhi.
Đợi anh làm xong đi ra ngoài phòng ăn, Ninh Vi Nhàn đã ăn xong rồi. Nhan Duệ có chút sốt ruột, đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra muốn đi cùng cô. Ninh Vi Nhàn quay đầu lại nói: “Tôi đi thay đồ trước, anh cứ ăn từ từ, không vội.”
Dịu dàng khó có được làm Nhan Duệ ngây ngẩn cả người, đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, đã sớm không thấy bóng dáng Ninh Vi Nhàn. Sờ sờ đầu, người giúp việc mang đến một cốc sữa tươi, bị Ninh Vi Nhàn ảnh hưởng, bây giờ Nhan Duệ không uống cà phê và những đồ uống kích thích, thuốc lá cũng đã sớm bỏ.
Trước kia bữa sáng anh không có thói quen đọc báo, nhưng bây giờ tiếp nhận lấy xí nghiệp của gia tộc, anh thường đọc báo tài chính kinh tế. Người giúp việc biết nam chủ nhân đã thay đổi, vì vậy mang tờ báo lên. Nhan Duệ lật đến trang buôn bán tài chính kinh tế xem. Đầu óc anh cực kỳ thông minh, xem một lần có thể nhớ được tất cả nội dung. Tiện tay lật đến phần chính trị, nhìn xong anh bỏ tờ báo lên trên bàn, đem sữa tươi uống một hơi cạn sạch. Đi hai bước, nghĩ đến cái gì đó lại lùi lại, nhặt tờ báo lật đến phần tin tức giải trí, cẩn thận tìm, phát hiện không có anh, mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là anh tự luyến, thật sự là bây giờ tiết mục tin tức giải trí không có đầu óc, anh rõ ràng đã quay đầu, vẫn còn đem anh ra nói. Thậm chí còn đánh cược, Nhan Duệ quay đầu chỉ chiếm năm phần trăm, đủ để thấy tiếng tăm của anh xâm nhập vào lòng người cỡ nào.
Về phần những thứ giải trí trong các tờ báo nhỏ, một nửa là scandal của các nghệ sĩ, không có việc gì lại lôi anh ra. Nhan Duệ mặc dù không phải là người trong giới nghệ sĩ, nhưng bề ngoài anh tuấn tú gia thế lại to lớn, nên anh được nhiều ký giả yêu thích. Trước kia anh không quan tâm, nhưng hiện tại anh quay đầu, có những tin tức kia, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Cho đến nay phóng túng không kiềm chế được, để cho mọi người chỉ nhớ rõ Nhan Duệ là kẻ phong lưu, được rất nhiều phụ nữ ưu ái, nhưng lại bỏ quên anh là người thừa kế nhà họ Nhan. Máu lạnh và thủ đoạn, anh có không ít.
Tất cả mọi người đều bị nụ cười phong lưu phóng khoáng của anh lừa.
Mà khi anh cho mọi người thấy được, ai cũng đều kinh hãi. Cho dù biết anh thông minh hơn người nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn cảm thấy khó tin, dĩ nhiên, đây là về sau, bây giờ việc quan trọng nhất là bồi vợ đi kiểm tra thai nhi.
Thật ra thì kiểm tra thai nhi ở nhà và bệnh viện như nhau, nhưng Ninh Vi Nhàn rất ít khi đi ra ngoài, hơn nữa trong bệnh viện thiết bị tương đối hoàn thiện, cho nên anh thà dành chút thời gian đi bệnh viện cũng không muốn ở nhà, đã từng bị Ninh phu nhân dạy dỗ toàn bộ Ninh Vi Nhà để nó qua sau đầu. Hiện tại cô là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, nên làm cái gì, muốn làm cái gì, có thể làm cái gì, không cần nhà mẹ đẻ đến dạy. Cô đã không còn nhỏ, không còn là cô gái ngoan ngoãn làm xong tất cả bài tập cơm nước xong không ngủ được ngồi đợi ba mẹ về nhà, chờ đợi bọn họ trò chuyện.
Những người kia không thương cô, cô đã sớm học được không nên lưu luyến nữa.
Nhan Duệ đua xe rất tốt, đã từng nhận được không ít giải thưởng quốc tế lớn, xe Ferrari màu đen tao nhã chạy như băng trên đường, Ninh Vi Nhàn nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần: Nếu như ngày nào đó nhà họ Nhan giải tán, sụp đổ, bằng bản lãnh của Nhan Duệ, không làm ngưu lang thì có thể làm tài xế, không lo không có cơm ăn. Ngược lại là mình, giống như không thể sinh sống được.
Trong bệnh viện tốt xấu lẫn lộn, hạng người nào cũng có, nhưng giống đôi vợ chồng xuất sắc như Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn cực kỳ hiếm thấy. Dọc đường vẻ mặt mọi người đều là giật mình nhìn vợ chồng bọn họ, không ít người nhận ra Nhan Duệ, lấy điện thoại di động ra chụp hình, Ninh Vi Nhàn không chịu nổi đống người quấy nhiễu kia, Nhan Duệ nhìn thấy mơ hồ vợ mình có chút buồn rầu, lập tức đập vỡ mấy cái điện thoại, lập tức có người đến sơ tán nhân viên trên hành lang, những hình chụp lúc trước cũng bị ép buộc xóa đi.
Ninh Vi Nhàn không cảm thấy có gì đó không ổn. Cái thế giới này chính là như vậy được không? Cô chỉ muốn đến kiểm tra thai nhi, những người khác không có liên quan đến cô. Vì bọn họ chụp ảnh, chỉ chỉ chỏ chỏ cô, cũng đừng trách cô ỷ thế hiếp người.
Đứa bé đã hơn bảy tháng, bây giờ đi bộ Ninh Vi Nhàn cũng phải cố hết sức, lúc đứng thẳng cũng không thấy mũi chân mình. Càng đến gần ngày sinh, phản ứng nôn nghén của cô càng ngày càng xấu hơn, bệnh chân phù cũng không có chú ý đến chứng tỏ áp lực của cô quá lớn, cần điều dưỡng thật tốt. Nhưng cô không có biện pháp điều dưỡng, cả người cô nóng ruột đến quỷ dị, bác sĩ nói đây là chứng u buồn trước khi sinh, Ninh Vi Nhàn biết nếu cứ tiếp tục như vậy đối với đứa bé không tốt, nhưng khi cô gặp mặt bác sĩ tâm lý, cái gì cũng không nói ra được.
Cô bắt đầu thường mơ thấy ác mộng, mơ lại những chuyện trước kia, sức ăn giảm xuống, ăn cái gì nôn cái đó, có lúc không ăn được cái gì nhưng cũng nôn ra nước chua, thân thể và tinh thần bị hành hạ cùng lúc --- nhưng cô không nói cho Nhan Duệ biết, sợ Nhan Dệ đi theo cô như hình với bóng. Ninh Vi Nhàn không biết nên kiềm chế như thế nào, cô cảm thấy mình không thể nhìn Nhan Duệ được nữa, mỗi khi nhìn thấy anh, cô không kìm nén được tức giận và chán ghét, tình huống như thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhìn bác sĩ trước mặt, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Không có cách nào sao?”
Bác sĩ khó xử, ông biết thân phận của vị ngồi trước mặt này, kiểm tra thai nhi mà ngay cả viện trưởng cũng đến, dặn dò nhiều lần, ông nào dám hầu hạ không tốt chứ? Không may chọc giận đến nhân vật lớn này, chén cơm của mình khó có thể giữ được. Nhưng ông không hiểu trong lòng người phụ nữ xinh đẹp này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cho nên không dám tùy tiện kết luận: “Có thể tiến hành vật lý trị liệu, dĩ nhiên, thuốc chính là hữu hiệu nhất, nhưng đứa bé đã được bảy tháng, tôi lo lắng sẽ ---”
Ninh Vi Nhàn biết dùng thuốc trong lúc mang thai sẽ ảnh hưởng lớn đến đứa bé, cô lắc đầu một cái: “Không cần thuốc.”
“Kia, kia…” Bác sĩ mồ hôi đầy đầu: “Vậy thì đành phải dùng phương pháp vật lý trị liệu bằng dụng tâm, nhưng Nhan phu nhân không chịu nhìn bác sĩ tâm lý…”
Cô làm sao có thể nhìn bác sĩ tâm lý được chứ? Thân phận của cô gây ra áp lực rất lớn, cũng không tìm được người có thể giãi bày. “Ông nói cho tôi các việc cần chú ý đi, tôi sẽ cố hết sức.”
“A, là uống nhiều nước, ăn nhiều, cho dù không muốn ăn, muốn nôn, cũng phải cố gắng ép buộc mình ăn một chút, giữ vững tâm trạng vui vẻ, thỉnh thoảng đi bộ, điều chỉnh đồ ăn thức uống, đến những nơi yên tĩnh, nếu như có thể, tham gia hoạt động xã giao thích hợp, làm cuộc sống thú vị hơn, phân tán lực chú ý giảm bớt bệnh tình…”
Nhìn bác sĩ lải nhải nói, Ninh Vi Nhàn nhịn không được buồn cười, những phương pháp dành cho người bình thường này… Thật ra không thích hợp với cô. Nhưng cô không nói gì, chỉ nói: “Quan trọng nhất là giữ vững tâm trạng vui vẻ phải không? Không nên suy nghĩ lung tung, không thể để tâm trạng bị ảnh hưởng, chú ý giấc ngủ, đúng không?”
Cô chọn những cái trọng điểm, bác sĩ gật đầu, Ninh Vi Nhàn liền đứng dậy, khẽ vuốt cằm: “Tôi biết, cảm ơn.”
“Còn có một việc…”
Cô nhìn bác sĩ muốn nói lại thôi: “Mời nói.”
“Cái đó, Nhan phu nhân từng sinh non có phải không?”
Ninh Vi Nhàn kinh ngạc, gật đầu.
“Tôi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của phu nhân, sau khi sinh non khôi phục không được tốt, hơn nữa thân thể của phu nhân cũng không được khỏe mạnh, cho nên, nếu như chứng uất ức này không thuyên giảm, đến lúc sinh sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi, hơn nữa cơ thể người mẹ cũng bị tổn thương.” Bác sĩ cẩn thận nhìn vẻ mặt của Ninh Vi Nhàn, lại không nhìn ra được gì, ông cảm thấy lo lắng, không biết mình nói là đúng hay sai.
“…Tôi đã biết, cảm ơn.” Ninh Vi Nhàn đứng lên, từ từ xoay người, đáy mắt trầm lắng.
Lúc đi ra ngoài Nhan Duệ đang ở bên ngoài phòng khám đi qua đi lại, thấy cô đi ra, vội vàng bước đến: “Vi Nhàn, Vi Nhàn, như thế nào? Không có sao chứ?”
Ninh Vi Nhàn gật đầu: “Rất tốt.”
Nhan Duệ cảm thấy vẻ mặt của cô có chút xấu, muốn hỏi lại không dám, chỉ có thể bóng gió hỏi, nhưng Ninh Vi Nhàn không chịu nói, cho đến khi lên xe, cô mới nói: “Sau khi quay về anh có thể dọn đi được không?”
Cả người anh cứng đờ.
“Đợi đến khi đứa bé sinh ra rồi chuyển về.” Ninh Vi Nhàn ngoảnh đầu lại nói, sờ sờ bụng, vẻ mặt lạnh lùng, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt nào đó.
Nhan Duệ gầm nhẹ từ chối: “Tại sao?”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh.” Ninh Vi Nhàn trả lời rất thành thực, lạnh nhạt mang theo vẻ mặt mệt mỏi: “Tôi cho rằng mình có thể làm được, nhưng tôi đã yêu cầu quá cao về bản thân mình. Tôi bị chứng uất ức u sầu anh biết không?” Không đợi Nhan Duệ trả lời, cô lại nói: “Chúng ta cứ tiếp tục như vậy không được, tôi không thể chịu đựng được mỗi ngày anh xuất hiện trước mặt tôi, nhưng tôi không muốn đứa bé bị tổn thương. Tôi đã tước đoạt đi quyền lợi có một gia đình bình thường của nó, không muốn ngay cả sức khỏe của nó cũng tước đoạt. Nhan Duệ, mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ đến những chuyện anh làm trước đây, anh nói với tôi những lời đó, còn đứa bé đã mất kia nữa.”
Cô nhẹ nhàng nói ra toàn bộ, nhắm hai mắt lại: “Anh tha cho tôi đi, cứ chuyển đi đã.”
“Vi Nhàn…” Giọng Nhan Duệ tràn ngập khẩn cầu.
“Phải nhìn anh nữa, tôi sợ đến lúc đó cùng đứa bé chết trên bàn mổ. Nhan Duệ, nếu như anh cảm thấy có lỗi với tôi, nên đồng ý với tôi, chuyển ra ngoài.” Ninh Vi Nhàn che trán, giọng nói biểu lộ mệt mỏi và tuyệt vọng. Lòng của cô bởi vì Nhan Duệ mà chết lặng bể tan tành, nhưng đứa bé là hi vọng sống của cô, cô không thể vì mình mà giết chết đứa bé chưa ra đời, cho nên cách duy nhất chính là, Nhan Duệ hoặc cô phải chuyển ra ngoài. “Bây giờ anh không muốn chuyển ra ngoài, thì quay về phòng khách đi, trước khi đứa bé được sinh ra tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Tay Nhan Duệ nắm tay lái hiện rõ gân xanh, anh mím chặt môi mỏng, hàm răng cắn chặt vào môi, máu đỏ tươi chảy ra, nhưng anh giống như không cảm thấy đau.
Bọn họ dường như đi vào ngõ cụt, trước mặt không có đường, lại không có đường quay lại. Anh cứ tiến về phía trước một bước, vết đao trong lòng Ninh Vi Nhàn lại sâu hơn, anh không bước, tim của anh sẽ biến thành mảnh nhỏ. Bất kể như thế nào, bọn họ đều không thể quay lại như trước, nhưng cũng không có tương lai sau này. Quá khứ và tương lại đã từ bỏ bọn họ, Ninh Vi Nhàn sẽ không yêu anh nữa, anh sẽ không ngừng yêu Ninh Vi Nhàn. Nhưng bọn họ ở chung một chỗ chỉ càng đau khổ hơn mà thôi, không giống như đứa bé chăn cừu lại có thể có cơ hội hối cải một lần lại một lần.
“Anh đi, anh đi, Vi Nhàn…Vi Nhàn em, em đừng đau lòng.” Nhan Duệ nhỏ giọng nói, “Khi quay về anh sẽ chuyển ra ngoài phòng khách, anh đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt em, em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ không quấy rầy em, tuyệt đối sẽ không quấy rầy em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]